
g thể xa bằng ra biên ải, phải không?”.
Có thế
tử đồng hành, nên xe ngựa đã chuẩn bị trước đó không cần dùng nữa. Xe
ngựa Vệ Minh thường dùng có rèm trướng màu tím, càng xe bóng loáng,
người điều khiển đàng hoàng. Những hộ vệ theo sau cũng vô cùng khí thế,
khiến Thanh Thu nhìn mà không biết phải nói gì. Sau khi lên xe, nàng thở dài nặng nề, khiến hắn quan tâm hỏi: “Tại sao nàng lại thở dài?”.
Có lẽ đã ra khỏi phủ thế tử, trong xe lại chỉ có hai người, Thanh Thu không cần
phải lo lắng quá nhiều, nên tâm lý cũng được thả lòng, nghe hắn nói nàng cười đáp: “Lần trước cùng thế tử ra ngoài, nô tỳ còn cho rằng số mình
vất vả, a hoàn không phải a hoàn, trù nương không phải trù nương, còn
được chủ nhân đưa đi học nấu ăn. Suốt dọc đường ngồi trên sàn xe, đến
cái đệm cũng không được dùng, lần này lại được ngồi, có thể thấy lợi ích của việc kết thân với người địa vị cao sang, chẳng trách ai ai cũng
muốn trèo cao”.
Thanh
Thu vốn định đi ra ngoài cho khuây khoả, đến phút cuối vẫn phải đối mặt
với người gây ra mọi buồn phiền vui vẻ cho mình. Nàng có thể không thể
không thở dài được ư, chỉ mong Tô Diệu không nghĩ nàng đưa thế tử đến để khoe khoang gì là được. Thực ra có gì đáng để khoe khoang đâu, nàng
đang buồn bực vô cùng.
Vệ Minh
khẽ cười, không để ý tới sự châm chọc trong lời nói của nàng, nhớ lại
lần đến Nguyệt Trung Thiên lần trước, lại hỏi: “Nếu không phải ta ép
nàng làm các món Bắc Vu, thì nàng cũng sẽ không đi Nguyệt Trung Thiên.
Như thế nàng sao có thể gặp Tô Diệu tỷ tỷ của nàng, việc này phải cảm ơn ta”.
Nói mãi
nói mãi hắn lại nắm tay nàng, Thanh Thu vội vàng quay người né tránh,
đặt tay ra sau lưng, tâm trạng cũng theo đó mà bắt đầu căng thẳng. Giữa
ban ngày ban mặt, ở trong xe ngựa, thế tử sẽ không làm việc gì đáng xấu
hổ chứ? Nếu thật như thế thì quá coi thường nàng rồi.
Không
khí giữa hai người trở nên rất mờ ám, tiếng người và bánh xe lăn bên
ngoài dường như trở nên xa dần, khoang xe vô cùng yên tĩnh. Vệ Minh nhìn nàng đắm đuối, nhưng không nói gì, dường như đang đợi, đợi nàng lên
tiếng trước.
Thanh
Thu cũng biết hắn quá nuông chiều mình, cho dù thế tử không thật lòng,
cũng không giở thói vô lại ra để cưỡng ép nàng. Nếu đổi là công tử thiếu gia nhà khác, đã nhắm trúng ai thì coi như đấy là phúc phận của người
đó. Nếu dám có ý phản kháng, chắc chắn sẽ mắng chửi nàng là đồ không
biết điều, cần đánh chắc cũng sẽ đánh cho đến khi nào nàng đồng ý mới
thôi. Vệ Minh thân là quận vương thế tử, đương nhiên chẳng thiếu gì
người hầu hạ, thế mà lại muốn đến làm vui lòng nàng, mỗi lần nghĩ tới
việc này, cảm giác trong lòng Thanh Thu rất đặc biệt. Có lẽ nàng nên cảm tạ sự ngọt ngào dịu dàng nhất thời này của hắn, nhưng không thể vì thế
mà để mình trầm luân trong đó, nàng muốn lập tức hạ quyết tâm phân rõ
quan hệ với Vệ Minh, nhưng lại không biết nói gì cho đúng.
Nàng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng khó khăn nói: “Thế tử, nô tỳ tự hỏi
mình cũng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân gì, nếu người định coi Thanh
Thu như món đồ chơi, thế thì không được”.
Vệ Minh
nhìn Thanh Thu, đồ chơi? Nàng không chỉ coi thường hắn, mà còn coi
thường cả chính bản thân mình rồi, cảm giác như bị hiểu lầm, buồn bực
không nói được nên lời. Ngay lúc ấy hắn nhớ lại thời niên thiếu vui vẻ
khi mình cưỡi ngựa rong ruổi khắp thành Việt Đô, khi ấy chẳng hề để ý
tới việc nữ tử sẽ nhìn mình như thế nào. Thứ mà Vệ Minh quan tâm chỉ là
đối phương để kiểu tóc gì, trâm cài hoa gì, hát bài gì, múa có đẹp
không.
“Ta chưa từng coi nàng là đồ chơi gì cả, Thanh Thu, lẽ nào những gì ta nói,
những gì ta làm, còn chưa đủ để thể hiện tâm ý của ta?”
Mấy hôm
nay trong lòng nàng luôn canh cánh một chuyện. Ngày hôm đó khi những lời từ chối khéo léo của nàng bị Vệ Minh đẩy trả lại rất nhẹ nàng, lúc nào
nàng cũng muốn có cơ hội để nói rõ lòng mình với hắn, nhưng lại có phần
không nỡ. Khó khăn lắm, giờ nàng mới nói ra được, giống như thở hắn một
hơi dài thoải mái. Nghe hắn nói thế, cùng lúc cả hai thứ cảm xúc khó
chịu và vui mừng đều ùa về quấn lấy Thanh Thu, nghĩ cuối cùng cũng vô
dụng thôi, nàng chán nản nói: “Lòng người chẳng qua cũng chỉ muốn bản
thân thân có thêm thê thiếp thôi, nhưng thế tử, nô tỳ đã hai mươi hai
tuổi rồi, nếu nô tỳ muốn làm thiếp thì đâu đợi tới tận khi nhiều tuổi
thế này mới làm. Có lẽ người ta sẽ nói, làm thiếp của thế tử với làm
thiếp của người khác không giống nhau, thực ra có gì không giống chứ,
đối với nô tỳ mà nói, đều như nhau cả thôi, không thể nào”.
Vệ Minh vẫn nhìn nàng bằng vẻ mặt thâm trầm, sau đó nhẹ nhàng nhả ra mấy từ: “Sau đó thì sao?”.
Sau đó,
còn sau đó gì nữa, Thanh Thu khẽ nhắm mắt lại, ép những giọt nước mắt
chảy ngược vào trong: “Xin thế tử đừng đến chọc ghẹo Thanh Thu nữa, thứ
mà nô tỳ muốn e rằng người không thể cho được”.
Nhìn sự
chua xót trong mắt nàng, Vệ Minh không kìm được, đến gần nàng, tay kia
vòng ôm kéo nàng vào lòng, dịu dàng đép: “Sao nàng biết ta không thể cho được?”.
Trong
lòng hắn hiểu, Thanh Thu không muốn bị người khác xem thường, càng