
a mình rồi chứ? Trước mắt, thế tử không nói muốn sắp xếp cho nàng một danh phận gì, nếu nàng không tiện
nói thẳng ra rằng mình không muốn làm thiếp, Thanh Thu muốn thăm dò thêm xem sao, dù gì thế tử cũng là người thông minh, chắc sẽ hiểu ngay thôi. Nàng ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh của hắn, không giận cũng không
buồn, chỉ ném nghênh hương thú trên tay xuống, giọng dịu dàng đáp:
“Không nhận thì không nhận, nàng thích gì ta tặng nàng, hay muốn đi đâu, nghe nói vở kịch Ngọc Mẫn Đường ở đoàn hát Tề gia rất hay, hôm nào gọi đến phủ diễn một lần, nàng thấy được không?”.
Nàng thử thăm dò mà hắn lại phản ứng một cách không nặng cũng chẳng nhẹ như thế. Thật không hiểu tại sao thế tử lại đối xử với mình như vậy, nếu nói chỉ do sự mới mẻ nhất thời, thì sau khi nghe những lời vừa rồi của nàng
chắc chắn Vệ Minh sẽ tức giận mà ném nàng sang một bên không thèm quan
tâm. Nếu nói là thật lòng thật ý, hiểu rõ rằng nàng không muốn làm
thiếp, thì cũng nên làm khó nàng mà buông lời thuyết phục. Thái độ kiên
định hiện tại của hắn như thể chẳng có gì đáng lo, khiến Thanh Thu không biết đường nào mà lần.
Còn có
quận vương phi nữa? Tại sao cũng không thấy động tĩnh gì, nàng còn mong
quận vương phi ra mặt đuổi nàng đi, việc ấy có khi lại là lối thoát.
Thanh Thu không phải là loại người bị coi thường tới mức đuổi mới đi,
song trong lòng nàng vẫn kỳ vọng có người hiểu nàng biết nàng, chân
thành đối với nàng. Mặc dù biết rõ điều này là không thể, sẽ chỉ khiến
người ta cười nàng đòi hỏi quá nhiều mà thôi.
Đợi thế
tử đi rồi, Thanh Thu ôm đầu nghĩ hồi lâu, thực sự không hiểu hắn có ý
gì, ngẩn ngơ chẳng nói chẳng rằng. Hai tiểu nha đầu do ngủ say quá nên
dậy muộn, trong lòng lo sợ, đợi mãi mới dám vào phòng hầu hạ Thanh Thu.
Nàng thấy sắc mặt hai người đó rất lạ liền hỏi nguyên do, hai tiểu nha
đầu bèn đáp: “Vừa rồi nghe tỷ tỷ cùng phòng nói trong phủ xảy ra chuyện, có một thủ vệ đột nhiên mất tích, nghe nói chính là thủ vệ canh ngoài
Giám Thiên các, ở gần như thế, thật khiến người ta sợ chết khiếp”.
Nghe nói có thủ vệ mất tích trong đêm, Thanh Thu bỗng dự cảm, không lẽ là do
Ninh Tư Bình? Nội phủ bình thường chỉ có nữ giới, hằng ngày không cho
phép nam tử ra vào, chỉ có Giám Thiên các là có thủ vệ canh giữ. Lần
trước thế tử nói có kẻ lẻn vào phủ, nàng vẫn luôn bán tín bán nghi, giờ
thì tin rồi, nhất định việc này do Ninh Tư Bình làm tối qua, người đó e
rằng lành ít dữ nhiều?
Nàng
chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về những việc Ninh Tư Bình làm, nhưng hôm
nay mới biết y công phu cao thâm lại ra tay tàn khốc, xem ra không chỉ
diện mạo thay đổi, mà tính tình cũng thay đổi đến khó nắm bắt.
Như y đã nói, đến đón Tuyết Chỉ chỉ là cái cớ quang minh chính đại quay về Việt
Đô mà thôi, dù sao với danh nghĩa chủ nhân Thiên phủ mà đích thân đến
Nam Vu đàm phán hoà bình thì có phần không hợp với thân phận. Còn lần
này y giả vờ gặp thích khách, là có ý gì? Ninh Tư Bình tới đây là vì
muốn đàm phán hoà bình, lẽ nào việc đàm phán hoà bình có biến? Hằng ngày chứng kiến cảnh thế tử bận rộn vì việc đàm phán giữa hai nước, nhưng có vẻ không thuận lợi cho lắm.
Cho dù
là thế, nàng cũng không thể đi nói với thế tử rằng, việc Ninh Tư Bình
gặp thích khách rất kỳ lạ. Nàng chỉ là một trù nương trong phủ thế tử,
tại sao lại biết những việc này? Lẽ nào muốn nàng thừa nhận mình quen
Ninh Tư Bình, hoặc chứng minh thân phận trước kia của y? Nói ra như thế
cũng chỉ khiến mọi người biết rằng trước kia nàng từng là vị hôn thê của chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu. Nay y lẻn vào phòng gặp riêng nàng, người
của Thiên phủ Bắc Vu cấu kết với đầu bếp của phủ thế tử, mà trù nương
này lại là người con gái mà thế tử để mắt đến, nói ra chắc không ai
tưởng tượng nổi.
Thế tử
là ai? Là người đại diện của Nam Vu đứng ra đàm phán hoà bình với Bắc
Vu, là danh tướng đánh cho quân Bắc Vu tan tác tơi bời. Còn cả việc nàng là đồng môn với Tuyết Chỉ, thê tử mà chủ nhân Thiên phủ chuẩn bị rước
về Bắc Vu nữa, mối quan hệ này thật quá rối loạn phải không?
Thanh Thu hít một hơi thật sâu, quyết định chẳng nói gì hết. Tốt hơn nàng hãy quan tâm đến việc của mình đi đã.
Thấy sắp tới gần sinh thần của mình, thế tử không còn cho người mang quà tới
phòng tặng Thanh Thu nữa. Nhị phu nhân mấy lần tới lôi kéo nàng, nàng
cũng phớt lờ coi như không biết. Hôm nay trong lúc mải suy nghĩ, nàng
bỗng nhớ ra Tô Diệu cũng có một cô con gái trạc tuổi tiểu quận chúa của
nhị phu nhân, bèn muốn tới thăm hai mẹ con họ. Ban ngày chắc Tô Diệu
không đến Nguyệt Trung Thiên, nếu đủ thời gian, nàng còn có thể tới thăm dì Lưu Hoa luôn. Lần này đúng là nàng có chút nhớ bà, mặc dù lão quản
gia đã dặn là hôm sinh thần hãy về, về trước mấy ngày cũng chẳng sao.
Không
biết từ khi nào, Hồng Ngọc cũng mở miệng gọi nàng “Thanh Thu cô nương”
giống đám nha đầu kia, bộ dạng vô cùng lễ phép khiến Thanh Thu ngần
ngại. Trong phủ nàng vốn chẳng có ai để trò chuyện, giờ nàng cũng chẳng
thích ra khỏi phòng. Phía Linh Ngọc tiểu thư càng không phải nói, gặp
mặt thấy vô cùng gượng gạo, giống n