
hanh Thu vẫn thấy người đờ đẫn, không biết đã khóc đến mấy
giờ mới ngủ, chỉ nghe bên ngoài vọng vào tiếng huyên náo, đã xảy ra
chuyện gì rồi chăng. Nàng đang định đứng dậy ra xem, thì bên ngoài có
người gõ cửa, không những có vẻ sốt ruột, mà tiếng gõ càng lúc càng
mạnh. Tiểu nha đầu lần khần hồi lâu mới đứng dậy mở cửa, nghe giọng là
của thế tử, sớm thế này, hắn đến đây làm gì?
Thanh
Thu vốn mặc cả quần áo đi ngủ, vừa ngồi dậy xuống giường, thì rèm cửa đã bị người ta vén lên, thế tử bước nhanh vào phòng, thấy nàng bình an,
mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn dịu dàng hỏi: “Ngủ ngon không?”.
Mấy ngày nay hai người không có cơ hội nói chuyện với nhau, chỉ biết hắn rất
bận, nam tử ra ngoài làm việc, nữ tử không có quyền can dự. Thanh Thu tự vấn mình còn chưa đến nỗi bị lạnh nhạt phải chịu ấm ức, nên nàng không
quan tâm việc thế tử ở đâu, cũng không sợ hắn lại gọi đám ca vũ trong
phủ tới múa hát. Chỉ cần hắn không e ngại mình sẽ lại giống như chủ nhân Thiên phủ, trong lúc hưởng diễm phúc bị thích khách đâm một kiếm, thì
nàng hà tất phải lo lắng.
Chỉ có
đám a hoàn trong phủ lại rộ lên bàn tán rằng nàng bị thế tử lạnh nhạt,
nếu không, nhẽ ra hàng ngày phải có người mang quà của thế tử đến tặng
nàng chứ. Những lời xì xào đó Thanh Thu không nghe thấy, nhưng bản thân
luôn có cảm giác bất an. Có lẽ tối qua nghĩ quá nhiều, lại không ngủ đủ, lúc này vừa nhìn thấy hắn, cảm giác sống mũi cay cay, cảm giác thương
hại chính bản thân mình hiếm khi trào dâng bỗng dưng ùa về. Thanh Thu cố gắng đè nén cảm giác chua xót ấy xuống, đi tới mời Vệ Minh ngồi xuống,
nhẹ giọng đáp: “Ngủ cũng ngon”.
“Mắt đỏ
hết thế kia, chẳng thấy ngon gì cả… Đừng suốt ngày ở trong phủ thế, muốn đi dạo ở đâu, thì cứ bảo bọn họ chuẩn bị, mấy hôm nữa có thời gian rảnh ta sẽ đi cùng nàng.”
Đi cùng nàng? Thanh Thu cười khổ, nàng sao gánh nổi phúc phận ấy.
Vệ Minh
thấy sắc mặt nàng tiều tuỵ, chỉ thầm đoán chắc có lý do. Sáng sớm có
người báo, thủ hạ đứng gác bên ngoài cửa sổ phòng Thanh Thu đã biến mất. Họ đều là những tinh binh theo hắn nhiều năm, tuyệt đối không lười
biếng đi ngủ, càng không thể vô duyên vô cớ rời bỏ vị trí, tìm khắp cả
phủ cũng không thấy tăm hơi đâu, rõ ràng là mất tích một cách kỳ lạ.
Vệ Minh
nhớ tới lần trước có người lẻn vào phủ, trong lòng lo lắng nàng xảy ra
chuyện nên vội vàng đi tới phòng Thanh Thu. Thuộc hạ bên ngoài vẫn ở
đấy, báo rằng không có gì bất thường, đập cửa gọi mãi mới có người mở,
tiểu nha đầu chỉ nói ngủ say quá, không biết chuyện gì xảy ra. Thực ra
Vệ Minh vào tới gian ngoài đã ngửi thấy mùi mê hương giống hệt lần
trước, lòng kinh hãi, chuyện này đã có manh mối, người này đến đây vì
Thanh Thu, nhưng nàng lại không sao.
Cả hai
lần người này tới đây đều đánh thuốc mê bọn nha đầu hầu hạ bên Thanh
Thu, còn Thanh Thu, nàng rõ ràng không trúng mê hương, vậy người tới đây hẳn có quen nàng? Không, hắn không muốn nghĩ thế, Thanh Thu không giống kiểu người có quá nhiều bí mật, nhưng nàng vì ai mà tiều tuỵ thế này?
Nghĩ đến có khả năng là vì người khác, Vệ Minh đau nhói tim.
Rõ ràng
trong lòng có nghi vấn, nhưng hắn không hỏi, ngược lại còn thản nhiên tỏ ra mình chỉ đến hỏi thăm xem nàng ngủ có ngon không mà thôi. Vệ Minh
đứng dậy đi quanh phòng một lượt, nhìn thấy con thú nhỏ bằng vàng trên
bàn, cười nói: “Đồ mà ta cho người mang đến tặng rất nhiều, nàng chỉ giữ lại vật này, những thứ khác đều không thích ư?”.
“Mong
thế tử hãy mang hết những thứ này về đi, đều là tặng cho ái thiếp của
người, sao nô tỳ dám giữ lại chứ.” Hàng lông mi dài của nàng khẽ run
run, cố che lấp sự thất vọng trong lòng.
Vệ Mịnh
biết vì sao đám người đó tặng quà nhưng lại không biết kẻ nào nói đến
tai nàng rằng nàng là tiểu thiếp của hắn. Thật nực cười, nhưng hắn cũng
không bóc mẽ nàng, hắn đang đợi, đợi xem phản ứng của nàng, có lẽ nàng
cũng đang ngầm thừa nhận. Mấy hôm nay hắn cố ý không gặp nàng nhiều, sợ
nàng lại nói cái gì mà thân phận với không thân phận, cái kiểu âm thầm
chịu đựng của nàng sao hắn không nhìn ra chứ. Hôm đó Vệ Minh về vương
phủ, đối mặt với sự truy hỏi và sắp xếp của mẫu thân, hắn chỉ cười chứ
không nói. Nhìn thì như đã có chủ ý, song hắn vẫn đang mâu thuẫn vì tâm ý không rõ ràng của mình, muốn Thanh Thu theo mình, lại sợ khiến nàng
phải chịu ấm ức.
Giờ đây, nàng thể hiện sự không tình nguyện của mình rõ ràng đến mức khiến hắn
phải bật cười. Lông mày Vệ Minh cau lại, sau hồi lâu trầm mặc, hắn mới
chầm chậm nói: “Đấy là họ nói linh tinh… nàng đừng cho là thật”.
Thanh
Thu khẽ thở dài, sao nàng có thể không suy nghĩ, không hoang mang hoảng
loạn, trong sự hoảng loạn còn có cả chút vui thích ngọt ngào. Nàng sợ
nhất những lời bàn ra tán vào xì xầm to nhỏ của mọi người, thậm chí cả
việc quận vương phi sẽ đối xử với nàng ra sao cũng khiến nàng tối như tơ vò. Tối qua nàng đã nghĩ thông rồi, liền cúi đầu nói: “Đương nhiên nô
tỳ không cho là thật, nhưng nếu nhận những thứ này, thì có lẽ sẽ phải
gánh cái danh ấy, nên không nhận là hơn”.
Thế cũng có thể coi là khéo léo bày tỏ tâm ý củ