XtGem Forum catalog
Một Mối Tương Tư

Một Mối Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326324

Bình chọn: 10.00/10/632 lượt.

hư mình đã làm gì người ta không

bằng.

Hồng

Ngọc từng nói nàng hãy nắm bắt cơ hội này, khi ấy Thanh Thu thấy lời nói đó thực quá hoang đường, không ngờ lại thành lời tiên tri, có điều nàng vẫn chưa đến mức ấy. Nữ tử này nhìn người nhìn việc đều rất máy móc,

lại là người bên cạnh quận vương phi, chỉ một tiếng “cô nương” thôi đã

khiến khoảng cách giữa hai người giãn ra rất xa, hay đây là ý của quận

vương phi? Mặc kệ là ý gì, Thanh Thu đều có chút xấu hổ, nàng thì thành

cô nương gì chứ, như thể đột nhiên trở thành chủ nhân, thực ra trở thành cái gai trong mắt các a hoàn khác mà thôi.

Nàng

muốn ra ngoài phải nói với Hồng Ngọc một tiếng, hai người tuỳ tùng kia

cũng đi theo nàng khắp nơi để tìm người. Họ đi theo nàng bao nhiêu ngày

như thế, dù nàng có không thích cũng đã quen rồi. Cuối cùng Thanh Thu

cũng tìm được Hồng Ngọc trong nhà kho, nghe thấy nàng muốn ra khỏi phủ,

nàng ta chỉ bình thản nhìn Thanh Thu hành lễ: “Cô nương muốn ra ngoài,

phải để chúng tôi chuẩn bị mới phải”.

Có gì mà cần phải chuẩn bị? Thanh Thu băn khoăn, đột nhiên nghĩ tới mấy hôm

trước thế tử có nói nếu nàng muốn ra khỏi phủ thì để bọn nô tỳ chuẩn bị, xem ra giờ nàng đi đâu cũng trở thành việc lớn rồi.

Chỉ thấy Hồng Ngọc gọi hai nha đầu theo hầu nàng đến dặn dò vài câu, đồng thời

bảo người ở tiền viện đi chuẩn bị xe ngựa. Sau đó nàng ta hỏi rõ Thanh

Thu đi đâu, gặp ai, trong lòng thầm tính rồi quay người vào kho lấy ra

mấy đĩnh bạc, còn cả hai phần quà bốn màu. Gói xong, mặc dù chẳng mất

thời gian, nhưng Thanh Thu vẫn chau mày: “Cái này… là thế nào?”.

Hồng

Ngọc kính cẩn đáp: “Cô nương muốn đi gặp họ hàng bằng hữu, đương nhiên

phải mang theo chút quà mới phải chứ. Mấy đĩnh bạc này e rằng cô nương

sẽ cần dùng tới, mang theo người cũng tiện hơn”.

Hồng

Ngọc cư xử chu đáo, nếu không sẽ không thể trở thành quản gia của phủ

thế tử, cùng với Thanh Thư một người lo đối nội với một người lo đối

ngoại, quản lý phủ thế tử đâu ra đấy, người ta làm gì cũng nghĩ cho

nàng, sao nàng có thể phản đối chứ. Thanh Thu nhìn nàng ta một lúc, lắc

đầu đáp: “Tỷ vốn chẳng dùng đến những thứ này, thật phiền muội quá”.

“Cô

nương nói đi đâu thế… đúng rồi…” Hồng Ngọc nhớ ra một việc, giậm chân

nói: “Chỉ mải chuẩn bị đồ, quên mất việc quan trọng, hôm nay cô nương

nên trang điểm một chút rồi mới ra khỏi phủ. Mau, các ngươi mau đi trang điểm cho cô nương, dùng đồ trang sức tốt nhất”.

Hai nha

đầu đứng cạnh nghe thấy vậy vội đỡ Thanh Thu về phòng, chải lại tóc,

trang điểm cho nàng. Thanh Thu khóc không được cười cũng chẳng xong,

“Làm những việc này làm gì, lẽ nào phải mặc áo vàng trâm ngọc?”.

“Không cần phải thế, nhưng cũng nên tươm tất hơn, giờ nhất cử nhất động của cô nương đều đã bị người ta nhìn vào.”

Nàng

nghiêng đầu, lập tức hiểu ngay. Hồng Ngọc làm như vậy là muốn nói giờ

thân phận của nàng đã khác. Nhắc tới lại khiến lòng Thanh Thu không vui, nhưng không thể phản bác, nàng bị người ta cũng đáng đời, nàng mập mờ,

người ta nói không sai, cũng không nhìn lầm. Thanh Thu đành cắn môi im

lặng.

“Thế này rất đẹp.” Vệ Minh đột nhiên đi vào, nhìn nàng cười nói: “Chỉ là bên ngoài trời hơi lạnh, nên mặc thêm áo mới phải”.

Hắn nói

rất đẹp, những người bên cạnh lại không nói gì thêm, Hồng Ngọc cùng đám

đầy tớ quỳ xuống hành lễ, Thanh Thu đột nhiên đứng nguyên đó, nghiêng

đầu, thế tử? Chẳng phải thế tử bận tối mắt tối mũi cả ngày ư, sao đột

nhiên lại về phủ?

Vệ Minh

giơ tay ý bảo những người kia đứng lên, mới đáp: “Ta còn tưởng nàng sẽ ở lì trong phòng tới tận mùa xuân năm sau cơ, chẳng mấy khi nàng ra

ngoài, định đi đâu?”.

“Cả ngày ở trong phòng cũng buồn, nô tỳ định ra ngoài gặp một vị bằng hữu.”

Thanh Thu cụp mắt cúi đầu đáp, không phải trong mắt bọn họ nàng đã là

phận thê thiếp rồi sao, vậy nàng phải làm ra vẻ phục tùng của thê thiếp

chứ.

Vệ Minh đi lên phía trước không ngại ngần gì cầm lấy tay nàng, “Được, ta đi cùng nàng”.

Không

chỉ Thanh Thu kinh ngạc, mà những nô tỳ đứng xung quanh cũng thất kinh.

Hồng Ngọc buông thõng tay không dám nói gì. Nàng ta không hiểu thế tử

làm vậy là để cho mọi người nhìn, hay thật sự là nhàn rỗi, dù sao tâm tư thế tể dành cho Thanh Thu cũng không hề ít. Quận vương phi đã dặn nàng

ta rằng, nhìn nhiều, nghe nhiều, nhưng không được có bất cứ hành động

nào, lúc này cũng không được làm khó Thanh Thu, chỉ cần báo lại chi tiết những việc có liên quan đến Thanh Thu là được.

Rốt cuộc thì quận vương phi đang nghĩ gì, Hồng Ngọc không dám đoán bừa, nhưng

nàng ta hiểu quận vương phi không dễ dàng cho qua như vậy. Nàng ta và

Thanh Thu không thù không oán, đương nhiên cũng không muốn nhiều chuyện.

“Sao, đi gặp Tô Diệu thôi mà, ta không thể đi cùng ư?”

“Nơi Tô

Diệu tỷ tỷ ở hơi hẻo lánh… việc này…” Thế tử mà ta khỏi phủ thì khí thế

không vừa, nhìn hắn một thân mặc cẩm bào màu tím sẫm, lưng quấn đai bằng ngọc, nếu xuất hiện ở những nơi như thế, đừng nói làm người ta chú ý,

mà còn khiến Tô Diệu sợ chết khiếp.

Hắn lại chẳng cảm thấy có gì bất tiện, nhún nhún vai: “Không sao, hẻo lánh tới đâu cũn