
chút dấu vết nhích lại gần, vẻ mặt thân mật, ghé vào
tai Lâm Thư nói
Lâm Thư cảm nhận được hơi thở âm ấm của Hướng Khải,
"Xì" một tiếng bật cười, "Này này, anh ngồi dịch ra một chút,
tôi sợ nhột"
Sau khi Hướng Khải liếc nhìn phía Tô Mặc và Hàn Tuyết Dao một
cái, "Như vậy mới có hiệu quả"
"Được rồi..." Lâm Thư bĩu môi, không đẩy ra nữa
Nhưng dáng vẻ này ở trong mắt Tô Mặc, cảnh tượng hai người
nói nói cười cười vui vẻ này, thật là.... làm cho người ta rất khó chịu
Trong lòng vô cùng tức giận, Tô Mặc gần như là đỏ mắt nhìn
Hướng Khải và Lâm Thư phía đối diện, được lắm, Hướng Khải, anh thật là biết ăn
miếng trả miếng!
"Không đi giải quyết một chút sao?" Hàn Tuyết Dao
mỉm cười.
Mọi chuyện sau đó, hình như đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lâm Thư trơ mắt nhìn nhìn Hướng Khải bị đấm một cái thật mạnh,
mắt phải nhanh chóng biến thành gấu trúc, còn chưa có bất kỳ biểu hiện hoảng hốt
nào, đã bị Tô Mặc kéo lấy cổ tay, cương quyết kéo về phía trước
"Tô Mặc, anh bỏ tay tôi ra"
"Này, Tô Mặc, anh định dẫn tôi đi đâu?"
Nhưng mà, dọc đường, Tô Mặc chỉ trầm mặt xuống, không nói
câu nào, mãi đến khi đem Lâm Thư ném lên trên xe, khóa cửa lại.
"Lâm Thư, em định diễn trò gì vậy?" Tô Mặc xoa xoa
mi tâm, mặt bất đắc dĩ, nhìn kỹ một chút, rõ ràng là rất mệt mỏi.
"Tôi..." Lâm Thư chống mắt nhìn lại ánh mắt Tô Mặc,
vỗn dĩ lúc đầu vẫn là đúng lý hợp tình, nhưng lúc này không khỏi có chút chột dạ,
yếu ớt nói, "Tôi chỉ muốn giúp Hướng Khải thôi"
"Tại sao cô lại ở cùng với anh ta cấu kết thông đồng với
nhau"
"Là anh ta tới tìm tôi"
Hướng Khải, coi như anh lợi hại! trong ánh mắt Tô Mặc đột
nhiên hiện lên một tia sắc bén, "Sau này không được đi cùng với anh ta nữa"
"Tô Mặc, anh là cái gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản
tôi?" Lâm Thư hừ nhẹ một cái, lúc này mới như tới, rõ ràng là Hướng Khải
và cô tới đây là để vạch trần "Hành vi phạm tội" của Tô Mặc, vì sao
bây giờ cô lại bị anh ta dạy dỗ ngược lại chứ?"
"Dựa vào việc tôi là thầy của cô, được chưa?"
"Cái gọi là làm gương sáng cho người khác, anh làm được
rồi sao? Chém giết bạn gái của Hướng Khải, loại chuyện này thực sự là phá hoại
bình yên của xã hội mà" Lâm Thư nhớ lại dáng vẻ dịu dàng tri kỷ lúc ở
trong phòng ăn của Tô Mặc đối với Hàn Tuyết Dao, thực sự là cảm thấy.... khó chịu.
"Hướng Khải nói cái gì, em cũng tin sao?" Tô Mặc lắc
đầu, lộ ra nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ, thậm chí ngay cả chính anh cũng không
ý thức được điều này, không ngờ lại tự động giải thích, "Hàn Tuyết Dao là
em gái bạn tốt của cô, em còn nhớ lần gặp qua ở tỏng quán KFC không? theo tôi
biết, hiện tại Hàn Tuyết Dao cũng không phải là bạn gái của Hướng Khải, thậm
chí có thể nói, Tuyết Dao thân mật với tôi như vây, chẳng qua chỉ là muốn thật
giả lẫn lộn, trốn tránh Hướng Khải mà thôi.... Nhưng mà, vì em, kế hoạch bị phá
sẩn rồi. Giữa bọn họ không phải là chuyện tình yêu rõ ràng như vậy, có liên
quan đến những quan hệ lợi ích, những thứ này... em không hiểu đâu"
Mặc dù Tô Mặc nói cực kỳ phức tạp, nhưng Lâm Thư vẫn hiểu được
hai điều.
"Hàn Tuyết Dao không phải là bạn gái của anh?"
"Không phải"
"Hàn Tuyết Dao cũng không phải là bạn gái của Hướng Khải?"
"Coi như là vậy"
Lâm Thư: .....Trong lòng cô tràn ngập căm phẫn diễn trò đến
nửa ngày trời, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Lâm Thư trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Trong xe nhất thời rơi vào tình trạng trầm tĩnh .
"Tiểu Thư, chuyện lần trước, anh..." Tô Mặc đột
nhiên mở miệng.
"Được rồi" Lâm Thư vươn tay muốn ngăn Tô Mặc nói
tiếp, "Tôi hiểu rồi, các người chỉ là đang đùa giỡ tôi thôi chứ gì! Về
sau, tôi sẽ tránh xa các người một chút là được rồi" Bản thân mình diễn
trò vụng về, chỉ sợ trong mắt những tên yêu nghiệt đạo hạnh cao thâm ngàn năm
này như anh, cô chỉ là một con tôm tép nhãi nhép?
Có một số việc, một khi sự thật sáng tỏ, chỉ càng cảm thấy
không chịu nổi. Đơn giản từ đầu đến cuối cô chỉ là công cụ, để tăng thêm chút lạc
thú trong cuộc sống nhàm chán của bọn họ mà thôi, Lâm Thư tình nguyện làm tê dại
cảm giác của chính mình.
Nhìn Lâm Thư như vậy, cuối cùng Tô Mặc cũng không nói gì nữa,
yên lặng đưa Lâm Thư về trường học, Sau đó, ngây ngô ở trong xe nhìn cái ghế trống
không kia....
Ngày cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Tiếu Đồng
nhìn Lâm Thư nằm ở trên giường tay cầm quyển sách, không khỏi cảm khái, sau khi
chịu đựng việc thất tình, cô có thể hóa đau thương thành động lực học tập,
không ngở lại tuân thủ một cách nghiêm chỉnh tổ huấn "Học tập thật tốt,
ngày ngày hướng về phía trước”, một lòng nhào vào bài tập, đây là chuyện khiến
người ta vui mừng biết bao.
"Tiểu Thư à" Tiếu Đồng vẻ mặt dịu dàng gọi Lâm Thư
trên giường
Lâm Thư vốn đang say sưa ngon lành nhìn đọc tiểu thuyết dài
kỳ, nghe thấy tiếng Tiếu Đồng, tay run lên, tiện tay rút một quyển sách che chắn
điện thoại, nhưng, "Bộp" bị nện một cái ở trên mặt.
Chuyện có kỳ quặc nha! Lâm Thư vừa băng bó cái mũi bị đập bể,
ồm ồm lên tiếng hỏi han, "Chị Tiếu, có chuyện gì vậy?"
"Thứ bảy này, tớ và A Dật định đến quán cà phê Thiê