
đều đã rời sân.
Vẻ mặt Lam Tố Hinh thể hiện cô vô cùng biết lỗi, “Xin lỗi, sau khi tan học, mình đến thư viện tìm tài liệu nên quên mất.”
Tôn Chí Cao gượng cười. “Không sao, dù sao mình cũng không được ra sân.”
Khó khăn lắm mới được đồng ý một lần, vậy mà cô vẫn quên, lúc này Tôn Chí
Cao mới biết mình không có bất cứ vị trí nào trong lòng Lam Tố Hinh, cô
ấy hoàn toàn không để tâm đến mình. Cuối cùng, cậu ta quyết định bỏ
cuộc.
Tôn Chí Cao không hề hay biết, lần nỗ lực cuối cùng này của cậu đã khiến Lam Tố Hinh gặp một người khác.
Từ sân bóng đi ra, Lam Tố Hinh lang thang trên con đường rợp bóng cây.
Chiếc xe ô tô chở các cầu thủ của trường Đại học A đi ngang qua cô, vào
thời khắc chiếc xe ấy lướt qua, hình như cô nghe thấy có tiếng nam sinh
khẽ ồ lên.
Chiếc xe đó khẽ dừng lại, cách cô không xa, sau khi có một người bước xuống
mới tiếp tục chuyển bánh. Nam sinh vừa xuống xe đó trông rất cao to, làn da màu nâu đồng sáng bóng khoác chiếc áo đồng phục in logo Đại học A
màu đỏ, xem ra anh ta là một trong số những thành viên của đội bóng
trường Đại học A. Mà kỳ lạ là tại sao anh ta lại xuống xe? Hơn nữa, cô
phát hiện, từ lúc xuống xe, anh ta cứ nhìn cô chăm chú, biểu cảm trên
khuôn mặt vừa kích động vừa thương cảm.
Lam Tố Hinh bị anh ta nhìn đến mức mất tự nhiên, liền quay người, bước
nhanh về hướng khác. Bỗng thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo,
một giọng nói kích động kèo theo tiếng thở gập vang lên bên tai: “Bạn gì ơi, xin chào! Tôi tên là Quảng Viễn, là sinh viên của Đại học A, tôi có thể làm quen với bạn một chút không?”
Lam Tố Hinh vốn phản cảm với bọn con trai lần đầu gặp mặt đã bám dai như
đĩa thế này, cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn làm quen với
những người cố ý muốn bắt chuyện.”
Quảng Viễn thành khẩn giải thích: “Bạn đừng hiểu lầm, tôi không phải người hễ thấy con gái xinh đẹp là mặt dày bám theo. Chỉ vì tôi thấy ngoại hình
của bạn…rất giống một người bạn đã qua đời của tôi nên vừa nhìn thấy bạn tôi liền nhảy xuống xe gặp bạn.”
Ngoại hình rất giống một người bạn đã mất của cậu ta? Lam Tố Hinh dừng chân,
suy nghĩ giây lát rồi buột miệng hỏi: “Bạn của anh…có phải họ Diệp?”
2.
Quảng Viễn kinh ngạc: “Sao bạn biết, bạn quen U Đàm à?”
Quả nhiên là Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ. Định thần lại, cô bình tĩnh đáp: “Trước anh, đã từng có người nói
với tôi như vậy.”
“Thật không? Ai đã từng nói vậy?”
“Đương nhiên cũng là người quen của cô ấy, người ta nói ngoại hình của tôi rất giống cô ấy.” Lam Tố Hinh cố ý trả lời thật đơn giản.
“Vậy à? Đúng là ngoại hình của bạn rất giống cô ấy. Hơn nữa, kiểu tóc của
bạn cũng giống, cách ăn mặc, trang điểu cũng nữ tính như vậy. Tôi cảm
thấy hai người như chị em sinh đôi ấy. Vừa rồi, mới thoáng nhìn…tôi còn
tưởng mình nhìn thấy cô ấy cơ.”
Quảng Viễn vừa nói vừa chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, ánh mắt chất chứa sự quan
tâm dịu dàng và nỗi đau buồn sâu sắc. Chẳng cần quá thông minh cũng có
thể nhìn ra ngay tình cảm của anh ta đối với Diệp U Đàm như thế nào.
Lúc này, Lam Tố Hinh lại thấy ngưỡng mộ Diệp U Đàm nhiều hơn. Tuy cô ấy đã
rời xa thế giới này nhưng Anh Hạo Đông và Quảng Viễn vẫn luôn nhớ về cô
ấy với tình cảm sâu sắc nhất.
“Đáng tiếc, tôi không phải là cô ấy, anh nhận nhầm người rồi.”
“Đúng, bạn không phải là cô ấy, nhưng bạn giống cô ấy như vậy, tôi…rất muốn
làm quen với bạn. Hy vọng bạn không trách tôi mạo muội, tôi có thể biết
tên của bạn không?”
Cân nhắc giây lát, Lam Tố Hinh nói: “Tôi tên là Lam Tố Hinh.”
“Lam Tố Hinh.” Quảng Viễn nhắc lại tên cô rồi đột nhiên nở nụ cười thương
cảm. “Bạn còn có một điểm rất giống U Đàm. Tên của bạn và cô ấy đều là
tên của các loài hoa. Đáng tiếc sinh mệnh của U Đàm giống hệt tên của cô ấy, hoa quỳnh chỉ nở trong giây lát rồi tàn lụi.”
Lam Tố Hinh nhìn anh ta, hỏi: “Tại sao Diệp U Đàm lại qua đời?”
Từ đầu chí cuối, Anh gia chỉ nói cô ấy và Hạo Đông gặp chuyện không may,
còn là chuyện gì thì chẳng ai chịu nói, điều này khiến Lam Tố Hinh cảm
thấy cái chết của U Đàm tuyệt đối không đơn giản như vậy. Lúc này, bỗng
nhiên gặp được người quen của Diệp U Đàm, cô liền dò hỏi những thắc mắc
bấy lâu.
Khuôn mặt Quảng Viễn thoáng hiện vẻ đau đớn, anh ta mím chặt môi, im lặng
không nói. Rõ ràng đó chẳng phải hồi ức vui vẻ gì, anh ta không muốn
chia sẻ với một người bạn mới quen.
Lam Tố Hinh liền nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”
Quảng Viễn miễn cưỡng mỉm cười rồi chuyển chủ đề: “Bạn tan học rồi chứ? Tôi mời bạn đi uống trà, được không?”
Lam Tố Hinh lắc đầu, đáp: “Thật ngại quá, sau khi tan học tôi phải về nhà ngay.”
“Ồ, nhà bạn quản nghiêm vậy sao?”
Lam Tố Hinh không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười. Quảng Viễn kinh ngạc
thốt lên: “Thật không ngờ thời đại này vẫn còn nữ sinh ngoan hiền, nghe
lời bố mẹ như bạn. Thôi vậy, dù sao hôm nay tôi cũng rất vui vì được làm quen với bạn, Lam Tố Hinh”
Quảng Viễn đi cùng cô ra khỏi trường học, sau khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes sang trọng đỗ trước cổng trường đợi cô, anh ta ngạc nhi