
ên, thẳng thắn
nói: “Lại thêm một bất ngờ nữa, không ngờ gia cảnh của bạn lại tốt như
vậy. Bạn không giống các đại tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn chút nào.”
Lam Tố Hinh không giải thích, cô nghĩ không cần thiết phải nói về mình với
một người lạ chỉ có duyên gặp một lần, khẽ mỉm cười rồi vẫy tay chào anh ta, lên xe. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Quảng Viễn vẫn đứng đó,
nhìn theo chiếc xe đang rời đi, không chớp mắt.
Về đến Anh gia, bà Chu chạy ra đón cô. “Tố Hinh, Hạo Đông ngủ trưa dậy cứ
hỏi cô suốt. Cảm xúc của cậu ấy hôm nay có chút khác thường, dường như
cậu ấy đang buồn phiền việc gì đó.”
“Vậy sao bà không gọi cho tôi?”
Thông thường, công việc chăm sóc Anh Hạo Đông của Lam Tố Hinh đều được sắp
xếp vào thời gian ngoài giờ học để không làm ảnh hưởng đến việc lên lớp
của cô. Anh phu nhân sắm cho cô một chiếc điện thoại, nói nếu có gì đột
xuất, sẽ gọi cô lập tức quay về.
“Phu nhân nói nếu bà ấy vẫn có thể an ủi được cậu chủ thì không cần gọi cô quay về.”
Trong lòng Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật đáng mừng, Anh phu nhân không giống những bà chủ giàu có, khiếm nhã khác, thuê người giúp việc
là không ngừng sai bảo, khiến người ta xoay như chong chóng, nếu không
như vậy thì bà ta luôn cảm thấy không xứng với số tiền mà mình bỏ ra.
Lúc Lam Tố Hinh xuất hiện trong phòng Anh Hạo Đông, Anh phu nhân liền thở
phào, thấy ánh mắt cô nhìn bà có phần cảm kích, bà bất giác khẽ mỉm
cười.
Từ trước đến nay, Anh phu nhân chỉ thuê những người thực sự tận tâm làm
việc. Nhưng Lam Tố Hinh thì khác, lúc đầu vì rơi vào cảnh đường cùng,
không còn cách nào khác nên mới ở lại, bà cũng vì con trai mình nên mới
chịu lựa chọn một người miễn cưỡng, không cam tâm tình nguyện như cô.
Nhưng một khi đã giữ cô rồi, bà sẽ phải nghĩ cách để cô toàn tâm toàn ý
phục tùng, vậy nên, biện pháp “lạt mềm buột chặt”, tấn công vào tâm lý
luôn là sự lựa chọn tốt nhất. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của
cô, bà biết cô đã có thiện cảm hơn với Anh gia rồi.
Anh phu nhân kéo tay Lam Tố Hinh, đến trước mặt Anh Hạo Đông: “Hạo Đông, con xem, U Đàm đến rồi!”
Anh Hạo Đông ngơ ngác nhìn cô. “U Đàm, là em phải không?”
Câu hỏi này không biết anh đã lặp lại bao nhiêu lần nhưng không hiểu sao mỗi lần Lam Tố Hinh trả lời đều thấy chột dạ: “Là…em.”
Anh Hạo Đông giơ tay về phía cô, cô cố gắng tỏ ra thân mật, đặt tay mình
lên bàn tay anh. Anh kéo cô đến trước mặt, đôi mắt đen láy không ngừng
nhìn cô chăm chú. Trong ánh nhìn của anh, khuôn mặt cô bất giác ửng
hồng. Anh có chút nghi hoặc, đưa tay khẽ vuốt má cô, giây phút những
ngón tay thon dài, lạnh ngắt lướt qua gò má, toàn thân cô run lên, gò má càng hồng như màu hoa đào. Nếu lúc này, Anh phu nhân không ở bên cạnh
thì cô cũng không chắc mình có vùng thoát khỏi tay anh mà chạy mất
không. Lớn thế này rồi nhưng từ trước tới giờ, cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Anh Hạo Đông vẫn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói vô cùng hoang mang:
“U Đàm, có những lúc anh luôn cảm thấy mình đã mất em rồi…”
Xem ra, Anh Hạo Đông vẫn có ấn tượng mơ hồ về cái chết của Diệp U Đàm. Lam
Tố Hinh cố gắng trấn tĩnh, dịu giọng an ủi: “Anh đừng nghĩ linh tinh,
anh xem, chẳng phải em đang đứng trước mặt anh đây sao?”
Anh Hạo Đông lại chăm chú nhìn cô rất lâu, Anh phu nhân cũng lặng lẽ rời
khỏi phòng. Lam Tố Hinh cúi đầu, mặc cho anh nhìn mình chằm chằm. Hồi
lâu sau, khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô liền chạm phải ánh mắt anh,
ánh mắt sâu thẳm như biển cả, cô bỗng hoảng hốt, vội vàng cúi gằm.
Trong phòng rất yên tĩnh, tựa một vùng biển hoang vắng, chỉ nghe thấy nhịp
thở của cô và anh, âm thầm, lặng lẽ như sóng ngầm, quẩn quanh trong
không khí.
Bác sĩ Uông, bác sĩ riêng của Anh Hạo Đông, cứ cách hai tuần lại đến kiểm
tra một lần. Hơn một tháng nay, ông ấy tỏ ra rất hài lòng với tình trạng sức khỏe của anh, ông nói bệnh của anh đã có những chuyển biến tốt.
Anh phu nhân cũng rất vui mừng. “Đều là công lao của Lam Tố Hinh. Từ khi có cô ấy, cảm xúc của Hạo Đông ổn định hơn nhiều, không còn thường xuyên
phát cuồng nữa, đã chịu ăn uống trở lại rồi. Bây giờ chỉ cần Lam Tố Hinh bón thì bao nhiêu nó cũng ăn, cơ thể nó bắt đầu có da có thịt, tinh
thần cũng dần tốt hơn. Coi như tôi có thể yên tâm phần nào. Nhưng tôi
vẫn thấy luôn lo lắng, nếu có ngày Hạo Đông hoàn toàn khỏe lại, phát
hiện Diệp U Đàm thực ra là Lam Tố Hinh đóng giả, còn Diệp U Đàm thật đã
chết, chẳng phải nói sẽ lại phải chịu sự đả kích sao? Bác sĩ Uông, lúc
đó phải làm thế nào đây?”
Bác sĩ Uông liền an ủi: “Anh phu nhân, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào
tính bước đó được thôi. Việc cần nhất lúc này là nhờ sự giúp đỡ của Lam
tiểu thư đây, Hạo Đông có thể dần trở về trạng thái sinh hoạt bình
thường, không phải sao?”
“Đúng, việc cấp bách nhất lúc này là Hạo Đông phải khỏe lên. Những chuyện khác, tôi cũng không đủ sức để lo nghĩ nữa.”
Lúc Anh phu nhân và bác sĩ Uông nói chuyện, Lam Tố Hinh đang ở trong phòng
Anh Hạo Đông. Trong phòng ánh đèn sáng trưng, không còn là thế giới tă