
y.
“Sở dĩ trước đây chúng tôi giấu cô những chuyện này là vì sợ cô biết sẽ
không chịu ở lại nữa. Ngay từ đầu, nghe thấy tiếng hét của Hạo Đông mà
trong lòng cô đã sợ hãi như thế, nếu còn nói cậu ấy từng lỡ tay giết
người thì chắc chắn cô càng không chịu ở lại. Vậy nên chúng tôi mới cố ý giấu cô, để cô có thể vô tư ở bên cạnh cậu ấy. Bây giờ, cô cũng ở bên
Hạo Đông một thời gian rồi, cô nói xem, cậu ấy có đáng sợ hay không?”
Lam Tố Hinh thành thực lắc đầu. Dù trước đó anh đã từng làm chuyện động
trời gì thì Anh Hạo Đông của bây giờ tuyệt đối không phải là một người
đáng sợ.
Bà Chu yên tâm, buông tiếng thở dài. “Hy vọng sau khi Hạo Đông tỉnh lại,
cô vẫn còn có thể an ủi cậu ấy. Nếu không phu nhân sẽ lại đau buồn đến
chết mất.”
Anh Hạo Đông hôn mê tròn ba ngày mới tỉnh. Anh đã hạ sốt nhưng người vẫn
mềm nhũn, suy nhược đến mức gần như không còn sức để thở. Ánh mắt anh
đục ngầu, không còn vẻ rạng rỡ như lúc trước.
Lam Tố Hinh phủ phục bên giường, cố dịu giọng gọi tên anh: “Hạo Đông!”
Anh vờ như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ánh mắt thất thần,
chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Anh phu nhân đứng bên cạnh, nắm chặt
hai tay, vẻ mặt hết sức buồn bã, mắt đỏ mọng.
“Hạo Đông!” Lam Tố Hinh khẽ gọi tên anh lần nữa, rốt cuộc anh cũng khẽ động
đậy đôi mắt trống rỗng, vô hồn ấy dừng lại trên khuôn mặt cô. Hồi lâu
sau, mộ giọng nói khàn đặc cất lên: “Cô là ai?”
Lam Tố Hinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi ngược lại: “Anh không nhận ra em sao?”
Anh Hạo Đông nhìn xoáy vào cô hồi lâu rồi nhìn khắp căn phòng, giống như
đang tìm kiếm gì đó, sau khi nhìn thấy Anh phu nhân đứng bên cạnh, anh
yếu ớt gọi một tiếng “Mẹ.”
Anh phu nhân hoang mang, cúi người nhìn anh, “Hạo Đông, mẹ đây, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, cô ta là ai?”
“Hạo Đông..” Anh phu nhân ngừng lại một lát, thử thăm dò, “Cô ấy chẳng phải là bạn gái của con, Diệp U Đàm sao?”
“Không, cô ta không phải U Đàm. Mẹ đừng lừa con nữa, U Đàm đã chết rồi phải
không? Con đã đẩy cô ấy rơi từ trên cao xuống phải không? Con giết cô ấy rồi phải không?”
Anh hỏi hết câu này đến câu khác, đến lúc giọng nói trở nên run rẩy, không
rõ tiếng. Anh phu nhân cố gắng an ủi: “Chẳng phải như vậy đâu, Hạo Đông, con không nhớ sao? Hôm đó, cô ấy dùng dao đâm con bị thương trước mà!
Con chỉ tự vệ thôi, đó không phải lỗi của con.”
Anh Hạo Đông trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt đau đớn, tái mét, trán lấm tấm mồ
hôi, cố gắng suy nghĩ khiến đại não từng thương tổn của anh không chịu
đựng được. Cuối cùng anh rên rỉ nhắm mắt lại, biểu cảm đau đớn, khổ sở
đến cực độ. “Con không nhớ, con hoàn toàn không nhớ, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, vì sao con chẳng nhớ được gì cả?”
Anh vẫn chưa nhớ được gì nhưng lại tin tưởng sâu sắc những lời Quảng Viễn
nói, chính anh đã giết Diệp U Đàm. Anh nhắm chặt mắt, nước mắt không
ngừng tuôn rơi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cô ấy chết rồi, cô ấy chết
rồi, là con hại chết cô ấy…”
Anh khóc đến khàn cả tiếng. Lam Tố Hinh thấy vậy thì bất giác sửng sờ. Anh
Hạo Đông và Diệp U Đàm, rốt cuộc hai người họ đã yêu nhau như thế nào?
Những mảnh vỡ vụn vặt mà cô được nghe không thể giúp cô hiểu rõ được.
Anh Duy Hạ đi Nhật Bản công tác, vừa về liền nhận được tin Anh Hạo Đông xảy ra chuyện, vội vàng lái xe đến Anh gia. Từ chỗ của bà Chu, Anh Duy Hạ
mới biết, Quảng Viễn đã nói cho Anh Hạo Đông biết chuyện anh đã giết
chết Diệp U Đàm, Hạo Đông không chịu được cú sốc này mà ngã bệnh. Đôi
mắt của Anh Duy Hạ bỗng trở nên sắc lẹm. “Tên Quảng Viễn này…Sao lại đen đủi gặp phải cậu ta thế chứ!”
Bà Chu buôn tiếng thở dài. “A Thái đã gắng hết sức không để Hạo Đông đi
đến những chỗ đông người, tránh gặp phải những người biết rõ việc xảy ra trước đây. Nhưng rốt cuộc tránh trăm đường không thoát được ý trời,
giấy không thể bọc được lửa.”
Nhưng lời của bà Chu khiến Anh Duy Hạ tức giận, anh ta tháo lỏng cà vạt, lúc
đi lên phòng Anh Hạo Đông, điện thoại của anh ta reo vang, nhìn xuống
màn hình hiển thị, anh ta nhíu chặt lông mày rồi nhấn vào nút từ chối.
Anh Hạo Đông lại quay về trạng thái ủ dột, đóng kín cửa, không chịu ra
ngoài. Anh thường ngồi thẫn thờ rất lâu trong phòng, vẻ mặt vô cảm như
đang nhập tâm, cố gắng suy nghĩ điều gì đó mà mình đã quên mất nhưng mỗi lần như thế, đầu anh lại đau đến mức muốn nứt ra. Việc này đã làm ảnh
hưởng đến sức khỏe của anh, khuôn mặt mới đầy đặn hơn một chút lại trở
nên hốc hác, tái mét, anh lại trở về với bộ dạng giống hình nhân giấy
xanh xao, mỏng manh, hệt như lần đầu tiên Lam Tố Hinh nhìn thấy.
Bác sĩ Uông đến khám cho anh hai lần, lần nào ông cũng lắc đầu. Ông là
người hiểu rõ việc thường xuyên đau đầu ảnh hưởng đến sức khỏe của Anh
Hạo Đông lớn đến mức nào, không thể sử dụng thuốc giảm đau mãi được, nếu không sẽ chẳng khác nào việc uống rượu giải khát, nhưng nếu cứ để mặc
anh đau đầu mãi thế này cũng không được. Nhất thời chưa tìm được biện
pháp, tâm bệnh không có thuốc nào chữa được.
Anh phu nhân đành gửi gắm hy vọng vào Lam Tố Hinh. “Tuy nó đã biết cô không phải là