
Thỉnh không cần như vậy, sẽ dọa đến người.”
Tiểu sơn miêu nhìn hắn, lại nhìn nhìn ta, ánh mắt nheo lại thành một đường. Ta cảm thấy tiểu sơn miêu
này giống như nhớ tới cái gì, quả nhiên, hắn rất nhanh liền nhìn lại
đây, “Uy, nơi này đã từng có hiệu sách lớn?”
“Hiệu sách lớn thì không có,
quán cho thuê truyện tranh thì có một gian, bất quá cậu cũng thấy đấy,
đều bị thiêu hết.” Ta khó chịu trả lời, “Cái gì đều không có.”
“Thiết, truyện tranh cái gì, bất quá là treo đầu dê bán thịt cho thôi.” Tiểu sơn miêu nghiêng đầu, “Cô ở nơi này sao?”
“Không, tôi ở trong này mở quán.”
“Nga.” Tiểu sơn miêu mắt mèo tinh quang chợt lóe. “Không phải là quán truyện tranh đó đi.”
Ta im lặng, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Tiểu sơn miêu lộ ra nụ cười quỷ
dị, đến đây, “Thực là thế này, tôi đến đây chỉ để hỏi thăm cô một chuyện — cô biết Quý Phong đi.”
Quý Phong? Tiểu Quý tử!
“Cậu tìm nàng?”
Tiểu sơn miêu gật gật đầu, “Nàng đâu?”
“Chuyển đi rồi, phòng nàng ở
cũng bị đốt, tuy rằng không nghiêm trọng, bất quá tạm thời người không
thể ở lại.” Ta nhớ lại, “Hình như là chuyển đến chỗ khác, tôi chỉ biết
đến đó.”
“Di động đâu?”
“Tôi, quán tôi bị đốt, dãy số
đều ghi trong sổ.” Ta vẫn đang nói dối, bởi vì Tiểu Quý tử là khách hàng thân thiết, ta không thể tiết lộ ** của nhân gia, “Tôi không nhớ rõ.”
Tiểu sơn miêu phi thường vừa
lòng đứng thẳng dậy, hai tay ôm quyền bẻ khớp vang khanh khách, phi
thường ôn hòa nói, “Cám ơn, cô đã giúp đỡ tôi đại ân.” Nói xong liền
quay người sải bước đi. Nhưng mơ hồ có thể nghe thấy hắn lầm bầm lầu
bầu, “Xem tìm được tôi không đánh gãy chân của em, tôi gọi em cho tôi
chạy!”
Một đạo mồ hôi lạnh theo gò má
trượt xuống: tiểu Quý tử, H văn AV xem loạn không quan hệ, thượng công
manh năm qua chịu cái gì cũng vô phương, thích tỷ đệ luyến nữ chưa gả
đều là khát vọng của thanh niên người bình thường. Nhưng là, giống loại
thanh thiếu niên tính tình không ổn định này, ngàn vạn không thể tùy
tiện động vào a.
Một lần vô ý, hậu hoạn vô cùng.
Hơn tám giờ tối ta đưa Lâm Hủ
đến đầu ngõ, nơi đó bên cạnh xe Lâm Hủ ngoài ý muốn gắt gao dựa vào
chiếc xe nhìn quen. Ta dừng chân lại, do dự đi tiếp hay không. Cửa xe
kia liền mở, Lâm Tiễn từ tay lái bước xuống.
Lâm Hủ đi sau ta dừng chân lại, kêu, “Ca ca.”
Lâm Tiễn nhàn nhạt đảo mắt qua
một cái, ánh mắt dừng trên mặt ta hơi lưu lại một chút, liền chuyển
hướng Lâm Hủ, mỉm cười, “Lạnh hay không?”
Ta theo bản năng tránh người đi, không để chính mình che trước mặt Lâm Hủ. Chính là đột nhiên có cảm
giác bị xem nhẹ, loại cảm giác này thật chán ghét.
“Em không lạnh, ca, sao anh lại
tới đây.” Khẩu khí Lâm Hủ rất thân thiện, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ta, “Túi đệ đã đưa tới đây.”
“Lâm Tiễn đè đầu hắn, miệng thật nuông chiều, “Anh đã biết.”
Lâm Hủ còn muốn nói cái gì đó,
Lâm Tiễn đã ôn hòa đánh gãy, “Quá muộn, bên ngoài rất lạnh. Em lên xe
trước, anh đã bảo lão Thang mở máy sưởi.”
Lâm Hủ cười cười, “Không, em muốn ngồi xe anh, em thật lâu không ngồi xe anh. Ca, chúng ta cùng nhau về nhà thôi.”
Lâm Tiễn không có ý kiến.
Nói lời tạm biệt sau, ta nhìn theo bọn họ rời đi.
Thật tốt a.
Về sau ta có tiền, ta cũng mua hai chiếc xe, bản thân ngồi một chiếc, sau lại lái một chiếc.
Trở lại trong phòng mới cảm thấy lạnh, ta đun nước ấm ngâm chân. Thật thích phương thức có chút tự ngược này, hai chân ngâm trong nước ấm, cả người cuộn tròn giống tôm, thoải
mái hừ hừ. Hơn mười phút sau, nước chậm rãi lạnh, nhưng toàn thân cũng
hơi hơi đổ mồ hôi. Ta cảm thấy mĩ mãn đem đổ nước rửa chân, đang chuẩn
bị rửa mặt rửa tay, chuông cửa đột đột vang lên.
Nhìn qua mắt mèo nhìn người tới, ta có chút do dự mở cửa, “Anh có việc?”
Ngoài cửa, Lâm Tiễn đứng thẳng,
bộ áo màu nâu nhạt trên vạt éo còn lóe màu bạc nhỏ vụn sáng rọi, đó là
hạt châu nhỏ phản quang. Có lẽ hắn có chút vội vàng, ngay cả thủ bộ cũng không tháo xuống. Đèn ngoài sáng rọi, chiếu lên khuôn mặt hắn mi mày
gian lược có chút phiền chán bất an. Nhưng khẩu khí hắn vẫn như cũ trầm
ổn, “Tôi có thể vào sao?”
Nói thật, không vừa ý.
Bởi vì ta tính toán vệ sinh sau
đi ngủ. Nhưng là vẻ mặt hắn nghiêm túc, bộ dạng thật trịnh trọng, ta có
dự cảm nếu cự tuyệt hắn, hắn vẫn như cũ sẽ cố chấp đứng ở chỗ này không
hờn không giận nhìn ta. Nên ta tránh người ra, thỉnh hắn đi vào.
Hắn bước nhỏ đi vào là cởi găng
tay, niết ở trong tay. Cũng không ngồi xuống, liền đứng như vậy, thẳng
đứng giống ma-nơ-canh. Ánh mắt hắn trực tiếp, không e dè nhìn ta. Mà ta
đâu, cũng mặc váy ngủ đã không biết giặt sạch qua bao nhiêu lần, trên
còn in hình tiểu thiên sứ thổi kèn. Chân đi bộ dép trong nhà, nhưng gót
chân lại lộ ra bên ngoài.
Không hiểu, cư nhiên ta có loại cảm giác chật vật.
Trầm mặc sau một hồi, hắn rốt
cục mở miệng, “Hách Quýnh, lần trước anh đề nghị tuy rằng thật đường
đột, nhưng không phải trò đùa. Em, lo lắng tốt lắm sao?”
Trong phòng thật yên tĩnh, yên
tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xả nước của toilet. Ta thật hi vọng
lúc này đột nhiên sẽ có tiếng điện toại vang lên đánh vỡ trầm mặc, ch