
ư? Đây là một trong những lí do. Chắc là do tôi háo sắc, hồi đó tôi vẫn chưa biết mình là người háo
sắc. Giọng nói trầm ấm ư? Đúng vậy, giọng anh rất ấm. Lạnh lùng ư? Bắc
cũng rất lạnh lùng, bình thường chẳng mấy khi tôi thấy anh cười, các cô
gái thường hay thích những chàng trai như vậy, tôi không thích dạng con
trai suốt ngày cợt nhả, trông chẳng khác gì đàn bà.
Tôi bắt đầu làm thơ và trở thành thi sĩ của trường, tôi bắt đầu viết
nhật kí và đã viết được mười cuốn. Trong mười cuốn nhật kí đó, tất cả
các nhân vật chính đều chỉ là tên một người, thậm chí ngày nào Bắc mặc
quần áo gì tôi đều ghi chép đầy đủ, thậm chí hôm nào anh cắt tóc, anh
cãi nhau với ai, hôm nào anh đá bóng bị trẹo chân, rồi cả những chuyện
như anh không trả lời được câu hỏi nào trong giờ học… đều được tôi viết
rất say sưa, tôi có cảm giác như mình đang ghi lại những chuyện đại sự.
Mỗi khi Bắc bước vào lớp học tôi thường giả vờ xem sách, rồi tôi dỏng
tai nghe tiếng bước chân anh, anh ngồi bàn cuối cùng, nếu tôi không nhầm thì anh đã bước hết mười hai bước để vào chỗ ngồi của mình, đến khi anh ngồi xuống ghế thì trái tim thấp thỏm của tôi mới được yên vị.
Thời đó con trai và con gái trong lớp hầu như chẳng bao giờ nói chuyện
với nhau, nhà trường lúc nào cũng nhắc nhở và cấm học sinh yêu sớm, ai
mà nói chuyện với bạn khác giới thì bị coi là yêu sớm, ai yêu sớm sẽ bị
nhà trường đuổi học. Tôi rất hâm mộ những học sinh bị nhà trường đuổi
học, nếu Bắc yêu tôi thì tôi cũng sẵn sàng chịu cảnh đuổi học, kể cả đi
với anh đến cùng trời cuối đất, lưu lạc khắp đó đây tôi cũng cam lòng.
Bắc học rất thường, bù lại anh lại chơi bóng rổ rất giỏi, đá bóng cũng
rất hay, anh rất hay bỏ học đi xem phim, mỗi lần thấy anh bị thầy cô
giáo phạt tôi thấy rất thương anh.
Nhưng tôi lại rất thích cái vẻ bất cần của Bắc. Không giông như các nam
sinh khác, bị thầy cô nhắc nhở là vội vàng hứa hẹn đủ điều, tôi cảm thấy đó là việc làm rất lãng nhách,m.kiếp, rất lãng nhách.
Tôi có cảm giác như hồi đó có khá nhiều con gái thích anh. Bọn con gái
thường cố tình đi qua lớp tôi để ra nhà vệ sinh, hồi đó nhà vệ sinh nằm ở phía Tây của trường, cùng một lúc có thể giải quyết nhu cầu vệ sinh của năm sáu chục nữ sinh. Hồi Phần Na còn học ở trường số 3, tôi từng hỏi
Phần Na, cậu có biết cảm giác khi cả năm sáu mươi đứa con gái cùng đi vệ sinh là thế nào không? Phần Na lắc đầu. Tôi nói, hết sức hoành tráng.
Phần Na mắng tôi, Tiểu Bạch, sau này cậu mà không viết tiểu thuyết thì
phí quá đấy.
Tôi nói vậy hả? Liệu tôi có hi vọng vượt qua nữ sĩ Quỳnh Dao không nhỉ?
Tôi rất mong mình cũng sẽ giàu có như bà, nhưng tôi không thích mình
viết quá nhiều thứ linh tinh như bà, làm gì lại có những kiểu yêu nhau
như vậy? Nếu yêu thế thì thật quá là mệt mỏi, vì mỗi chuyện mua táo mà
hai người phải nói chuyện với nhau hai tiếng đồng hồ, có khi táo thối
hết mà chưa chắc đã mua được.
Đấy, tôi lại say sưa với chuyện Quỳnh Dao rồi. Hồi đó mọi người không
còn đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao nữa, thậm chí truyện của Diệc Thư cũng không còn ai thích đọc, thời đó xuất hiện rất nhiều nhà văn nữ xinh
đẹp. Tôi từng hỏi Hiểu Lối rằng, cậu bảo liệu sau này tớ có hi vọng trở
thành một nữ nhà văn xinh đẹp không? Hiểu Lối ngắm tôi một hồi và bảo,
tớ thấy có hi vọng đấy.
Để có thể trở thành nhà văn, ngày nào tôi cũng nằm bò trên bàn đọc tiểu
thuyết. Trong các giờ lịch sử, địa lý tôi cũng đều say sưa đọc tiểu
thuyết, tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết nước ngoài, toàn những cái tên dài lê thê, tôi chẳng nhớ được tên nào, nhưng các mối tình của họ khiến tôi cảm động vô cùng, lần nào đọc tôi cũng khóc như mưa, đúng là họ chung
thuỷ thật đấy! Có lần đang đọc trộm tiểu thuyết trong giờ học thì tôi bị thầy giáo lịch sử bắt được, thầy hỏi tôi, hai lần Đại chiến thế giới,
nước nào bị đánh bại. Tôi đứng như trời trồng không biết phải trả lời
thế nào, từ trước tới nay tôi thường cứu nguy cho Bắc trong những vụ như thế nên lần này tôi đã cầu cứu anh, anh thì thào, Liên Xô.
Tôi liền trả lời, dạ Liên Xô ạ.
Thấy vậy cả lớp liền cười ồ lên, Bắc đã cố tình trêu tôi. Đáng ghét quá, tôi trợn mắt nhìn Bắc, mặt anh tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra,
anh nhìn sách rồi nói nốt nửa câu còn lại: không phải. Bắc muốn nói là
“không phải Liên Xô”.
Tôi thầm thề trong lòng, lần sau có câu nào Bắc không trả lời được thì tôi cũng không bao giờ giải nguy cho anh.
Nhưng tôi vẫn thích nhìn anh, điều này cũng giống như việc bọn con gái
hay đi qua lớp tôi để ra nhà vệ sinh, sở dĩ họ làm như vậy là vì anh,
mỗi lần anh đá bóng trông anh rất đẹp trai, nhìn anh chơi bóng chuyền
trên sân như những cảnh quay chậm trong phim, và trong buổi liên hoan
văn nghệ nhân dịp năm mới, Bắc đã hát rất hay bài Chiều Matxcơva, khi
anh hát xong đám con gái như đổ dạt hết, m.kiếp!
Làm sao không đổ dạt cơ chứ? Tôi nói với Hiểu Lối rằng, đó là giọng hát
của người bình thường à? Trời ơi, thật chẳng khác gì giọng Pavarotti.
Hiểu Lối liếc tôi một cái và bảo, Pavarotti hát giọng nam cao, người ta
hát dòng nhạc thính phòng, c