Muôn Nẻo Đường Yêu

Muôn Nẻo Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322102

Bình chọn: 7.5.00/10/210 lượt.

hoa mẫu đơn đang nở rộ, rực rỡ nhưng lẻ loi.

Rất nhiều các buổi chiều hoàng hôn, tôi đứng dưới sân nhà tập thể nơi

anh ở, tôi cứ đứng đợi như một đứa ngốc, sau này Bắc gọi tôi là cây si.

Tôi thích cái tên đó.

Tôi là cây si. Là cây si của anh.

Lần gần đây nhất là lần chúng tôi đi sát qua nhau, rồi cả hai đứng cách

nhau hai mươi xentimet giữa lối đi của hai dãy bàn học, chúng tôi đã

ngẩng đầu lên cùng một lúc và nhìn nhau trong mười giây ngắn ngủi đó.

Nhưng rồi Bắc đã bỏ đi trước. Nếu anh không bước đi trước thì tôi cũng

vẫn sẽ đứng như vậy, hê, không biết ai sợ ai, không ngờ tôi lại háo sắc

đến vậy!

Hè năm 1993, trong khi tôi đang đi lòng vòng dưới sân nhà Bắc thì bất ngờ Bắc xuất hiện trước mặt tôi

Hi. Anh chào tôi.

Tôi sững người. Anh hỏi, cậu làm gì vậy?

Tớ, tớ, tớ… Tôi lắp bắp, tớ, chơi loanh quanh thôi, tớ muốn, tớ muốn đi bơi.

Chỉ có trời mới biết bể bơi cách đây mấy vạn dặm.

Vậy hả? Thế tớ cũng muốn đi, hay là ta cùng đi nhé.

Ừ, tôi bảo.

Nào, lên xe đi, để tớ đèo cậu một đoạn.

Tim tôi đập thình thịch, đầu óc tôi rối bời. Cảm giác tim đập mạnh của

các nhân vật chính khi gặp người mình yêu được miêu tả trong những

truyện tôi đã từng đọc đều không giống với tôi bây giờ, mỗi người có một cảm giác riêng, một vạn người có một vạn cảm giác, tôi chỉ mong chiếc

xe đạp đó cứ đi mãi như thế, không bao giờ dừng lại, mãi mãi không bao

giờ dừng lại…

Đó là một chặng đường vô cùng kì diệu, tôi ngồi sau gác ba ga xe đạp để

Bắc đèo, chiếc váy tung bay trong gió, mái tóc bồng bềnh, đôi môi đỏ,

hàm răng trắng. Khi đi ngang qua ổ gà, xe xóc mạnh khiến tôi nhỡ đà ôm

chầm lấy Bắc. Đây có phải là lần đầu tiên da thịt chúng tôi tiếp xúc với nhau không? Chỉ có ba giây rồi tôi lại buông ra ngay. Hàng trăm con rối đang nhảy nhót trong đầu tôi, lúc đó tôi chỉ mong được gặp đám bạn cùng lớp để họ nhìn thấy anh đèo tôi, tôi không sợ tiếng đồn, không sợ người ta nói tôi và anh yêu nhau! Thậm chí tôi còn hi vọng bọn con gái ghen

tị với tôi. Sau này, đến năm 2005, tôi đã xem bộ phim Tình nhân do Lục

Nghị và Triệu Vi đóng, trong đó cũng có một chi tiết tương tự, Triệu Vi

ôm Lục Nghị rất lâu, xem đến đoạn đó nước mắt tôi đã lăn dài trên má.

Lục Nghị nói với Triệu Vi rằng, không nói tức là không thay đổi, mãi mãi không nói tức là mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Tình yêu của họ cũng phải trải qua muôn vàn trắc trở, qua bao gian nan,

cuối cùng họ đã đến được với nhau. Và chặng đường thơ mộng đó là nơi đã

chứng kiến những giây phút trái tim tôi đập thình thịch liên hồi.

Ánh nắng mặt trời rọi thẳng lên má tôi, gió thổi nhè nhẹ, tôi chỉ mong chiếc xe đó đi mãi không bao giờ dừng lại.

Sau này tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh thế nào. Anh cười với vẻ

ranh mãnh và ghé sát tai tôi nói, lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe

ngay lập tức để hôn em.

Hôm đó chúng tôi đã cùng nhau đi đến bể bơi, vì sợ bạn bè cùng lớp nhìn

thấy nên chúng tôi một người bơi ở một bể bơi rộng, một người bơi ở một

bể bơi nhỏ hơn. Tôi ngụp đầu xuống lòng nước sâu và một lúc lâu sau tôi

mới ngoi lên, tôi rất muốn cười, rất muốn kể cho người khác nghe cảm

giác như muốn phát điên của mình lúc này. Tôi nghĩ, hay nhất là tìm Hiểu Lối.

Không biết người khác có cảm giác thế nào, thời niên thiếu, người mà

mình tin cậy nhất không phải là cha, là mẹ, mà là người bạn thân của

mình! Và tôi cũng rất thích cảm giác được ở bên Hiểu Lối, đó là một cảm

giác thật kì diệu, sau này tôi đã đọc được một cuốn sách tâm lí học nước ngoài viết về tâm lí của con gái và con trai, cuốn sách đó viết, trong

lòng mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều đều có khuynh hướng bị đồng tính

luyến ái. Chỉ có điều, những tình cảm đó có cái sẽ phát triển thành bệnh lí, có cái lại phát triển thành tình bạn.

Dĩ nhiên, tôi hồi đó chưa cảm nhận được điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng mình và Hiểu Lối sẽ chơi với nhau suốt đời.

Tối hôm đó về tôi đã tìm Hiểu Lối, tôi không thể ngờ được rằng, Hiểu Lối cũng đang có việc muốn tìm tôi.

Sau này, rất nhiều lần tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh

như thế nào, đầu tiên thì anh nói chẳng có cảm giác gì. Rồi anh lại cười với vẻ rất ranh mãnh và ghé sát vào tai tôi bảo, lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe ngay tức khắc và hôn em.

Việc học của chúng tôi ngày càng căng thẳng hơn. Chúng tôi đều là các học sinh giỏi đến từ nhiều trường khác nhau, chính vì thế mà việc ganh

đua trong học tập rất quyết liệt. Trường chuyên cấp ba số 1 của chúng

tôi từng có rất nhiều học sinh thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa và

đại học Bắc Kinh, thực ra tôi biết bố mẹ đã đặt rất nhiều hy vọng vào

tôi, họ đều mong tôi sẽ đỗ trường đại học Bắc Kinh.

Nhưng hầu như tôi chỉ nghĩ đến một người.

Tôi lại tiếp tục quay về với chuyện của Bắc. Trước kia tôi chẳng bao giờ tin vào cái gọi là duyên số, nhưng lần gặp gỡ dưới bóng cây dạ hợp vào

ngày mùng 10 tháng 9 năm 1992 đã trở thành một bước ngoặt quan trọng

trong tình yêu của cả cuộc đời tôi.

Thực sự là tôi rất si mê Bắc. Tôi thầm nghĩ, không hiểu anh có điểm gì

mà lại có thể hút hồn tôi đến thế? Đẹp trai


Pair of Vintage Old School Fru