Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Muôn Nẻo Đường Yêu

Muôn Nẻo Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322014

Bình chọn: 10.00/10/201 lượt.

g, ba đứa con gái chúng tôi đã vào chùa thắp hương. Hôm đó thời tiết rất lạnh, chúng tôi vào quán

và gọi một ít đồ ăn và rượu hâm nóng. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu,

Phần Na nói, cái thai trong bụng cậu ấy là con của Mã Quân, cô ấy mới

mười bảy tuổi nên không thể giữ lại đứa con này, tôi và Hiểu Lối mới

mười sáu tuổi, hai đứa con gái mới mười sáu tuổi như chúng tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Chúng tôi không kể cho Phần Na nghe chuyện mình đã đi tìm Mã Quân, vào

thời gian đó, Mã Quân đã đi làm nơi khác. Anh ta làm công nhân dầu mỏ

trên sa mạc. Phần Na bảo, sớm muộn gì sẽ có ngày cô ấy phải tìm Mã Quân

để trả thù.

Khi đó, ánh mắt Phần Na đã loé lên những tia thù hận.

Đầu xuân năm 1993, phố Diễm Phấn lại mọc thêm một hiệu làm đầu cắt tóc.

Khi đó Phần Na mới 18 tuổi, cô đã nạo thai và mở một cửa hàng làm đầu.

Giống như tất cả các cô gái làm nghề làm đầu cắt tóc khác, Phần Na ăn

mặc rất diêm dúa, bắt mắt, lúc nào cũng đánh loại son màu đỏ tươi, ngồi

ngay giữa cửa để ngắm trời ngắm đất. Cuối tuần chúng tôi về nhà, Phần Na thường đưa tôi và Hiểu Lối ít tiền, nhưng chúng tôi không lấy, nếu làm

thế thì chúng tôi lại càng cảm thấy buồn hơn.

Tôi và Hiểu Lối bước sang tuổi 17, chúng tôi đã bắt đầu đi theo một con đường hoàn toàn khác với Phần Na.

Đôi khi, tuổi trẻ chỉ cần bước lầm một bước thì sẽ không bao giờ có cơ hội để người ta quay đầu bước lại. Sau này, rất nhiều lần tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh

như thế nào, đầu tiên thì anh nói chẳng có cảm giác gì. Rồi anh lại cười với vẻ rất ranh mãnh và ghé sát vào tai tôi bảo, lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe ngay tức khắc và hôn em.

Việc học của chúng tôi ngày càng căng thẳng hơn. Chúng tôi đều là các học sinh giỏi đến từ nhiều trường khác nhau, chính vì thế mà việc ganh

đua trong học tập rất quyết liệt. Trường chuyên cấp ba số 1 của chúng

tôi từng có rất nhiều học sinh thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa và

đại học Bắc Kinh, thực ra tôi biết bố mẹ đã đặt rất nhiều hy vọng vào

tôi, họ đều mong tôi sẽ đỗ trường đại học Bắc Kinh.

Nhưng hầu như tôi chỉ nghĩ đến một người.

Tôi lại tiếp tục quay về với chuyện của Bắc. Trước kia tôi chẳng bao giờ tin vào cái gọi là duyên số, nhưng lần gặp gỡ dưới bóng cây dạ hợp vào

ngày mùng 10 tháng 9 năm 1992 đã trở thành một bước ngoặt quan trọng

trong tình yêu của cả cuộc đời tôi.

Thực sự là tôi rất si mê Bắc. Tôi thầm nghĩ, không hiểu anh có điểm gì

mà lại có thể hút hồn tôi đến thế? Đẹp trai ư? Đây là một trong những lí do. Chắc là do tôi háo sắc, hồi đó tôi vẫn chưa biết mình là người háo

sắc. Giọng nói trầm ấm ư? Đúng vậy, giọng anh rất ấm. Lạnh lùng ư? Bắc

cũng rất lạnh lùng, bình thường chẳng mấy khi tôi thấy anh cười, các cô

gái thường hay thích những chàng trai như vậy, tôi không thích dạng con

trai suốt ngày cợt nhả, trông chẳng khác gì đàn bà.

Tôi bắt đầu làm thơ và trở thành thi sĩ của trường, tôi bắt đầu viết

nhật kí và đã viết được mười cuốn. Trong mười cuốn nhật kí đó, tất cả

các nhân vật chính đều chỉ là tên một người, thậm chí ngày nào Bắc mặc

quần áo gì tôi đều ghi chép đầy đủ, thậm chí hôm nào anh cắt tóc, anh

cãi nhau với ai, hôm nào anh đá bóng bị trẹo chân, rồi cả những chuyện

như anh không trả lời được câu hỏi nào trong giờ học… đều được tôi viết

rất say sưa, tôi có cảm giác như mình đang ghi lại những chuyện đại sự.

Mỗi khi Bắc bước vào lớp học tôi thường giả vờ xem sách, rồi tôi dỏng

tai nghe tiếng bước chân anh, anh ngồi bàn cuối cùng, nếu tôi không nhầm thì anh đã bước hết mười hai bước để vào chỗ ngồi của mình, đến khi anh ngồi xuống ghế thì trái tim thấp thỏm của tôi mới được yên vị.

Thời đó con trai và con gái trong lớp hầu như chẳng bao giờ nói chuyện

với nhau, nhà trường lúc nào cũng nhắc nhở và cấm học sinh yêu sớm, ai

mà nói chuyện với bạn khác giới thì bị coi là yêu sớm, ai yêu sớm sẽ bị

nhà trường đuổi học. Tôi rất hâm mộ những học sinh bị nhà trường đuổi

học, nếu Bắc yêu tôi thì tôi cũng sẵn sàng chịu cảnh đuổi học, kể cả đi

với anh đến cùng trời cuối đất, lưu lạc khắp đó đây tôi cũng cam lòng.

Bắc học rất thường, bù lại anh lại chơi bóng rổ rất giỏi, đá bóng cũng

rất hay, anh rất hay bỏ học đi xem phim, mỗi lần thấy anh bị thầy cô

giáo phạt tôi thấy rất thương anh.

Nhưng tôi lại rất thích cái vẻ bất cần của Bắc. Không giông như các nam

sinh khác, bị thầy cô nhắc nhở là vội vàng hứa hẹn đủ điều, tôi cảm thấy đó là việc làm rất lãng nhách,m.kiếp, rất lãng nhách.

Tôi có cảm giác như hồi đó có khá nhiều con gái thích anh. Bọn con gái

thường cố tình đi qua lớp tôi để ra nhà vệ sinh, hồi đó nhà vệ sinh nằm ở phía Tây của trường, cùng một lúc có thể giải quyết nhu cầu vệ sinh của năm sáu chục nữ sinh. Hồi Phần Na còn học ở trường số 3, tôi từng hỏi

Phần Na, cậu có biết cảm giác khi cả năm sáu mươi đứa con gái cùng đi vệ sinh là thế nào không? Phần Na lắc đầu. Tôi nói, hết sức hoành tráng.

Phần Na mắng tôi, Tiểu Bạch, sau này cậu mà không viết tiểu thuyết thì

phí quá đấy.

Tôi nói vậy hả? Liệu tôi có hi vọng vượt qua nữ sĩ Q