
ùng Khánh gặp anh, anh bảo đợi gần mùa đông rồi, hơn nữa hiện giờ Trùng Khánh cũng
rất đẹp , hoàn toàn khác với mùa đông phương Bắc, em đến sau đó mình
cùng về nhà được không?
Tôi đã đắn đo mất hai ngày, tôi sang Học viện Mỹ thuật Trung ương tìm
Hiểu Lối và chơi ở đó. Rồi tôi tiễn Hiểu Lối ra ga và quyết định sẽ đi
Trùng Khánh, Hiểu Lối bảo tôi trọng tình khinh bạn.
Đây là kì nghỉ đầu tiên của tôi kể từ khi bước chân vào cổng trường Đại học, tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên ở bên người mình yêu.
Khi tôi quay về kí túc xá lấy hành lí, tôi đứng ngoài cửa chuẩn bị lấy
chìa khóa mở cửa thì tôi nghe thấy trong phòng phát ra một âm thanh rất
lạ.
Đó là những tiếng rên rất nhẹ, dù đã cố kìm nén nhưng vẫn rất mãnh liệt, suốt đời tôi không thể nào quên được âm thanh đó, rất kích thích. Sau
này, năm 2005, khi xem bộ phim 2046 của Vương Gia Vệ , tôi lại được nghe thấy âm thanh đó, chỉ có điều, nhân vật nam là Chu Mộ Vân do Lương
Triều Vĩ đóng , nhân vật nữ là vị khách nữ do Chương Tử Di đóng.
Tôi đứng ở cửa và đần người ra trong mấy giây, rồi tôi đoán cô bạn đó
chắc là Hồng Yến ! Tiếng rên rỉ của Hồng Yến mang đặc giọng Thiên Tân,
bắt chước Lí Trác, tôi cũng chửi đổng một câu rồi đi xuống dưới.
Tôi ngồi dưới đất một lúc, mắt về phía trời Nam, Bắc ơi, em nhớ anh quá.
Tuyết bắt đầu rơi, vừa chạy bộ tôi vừa nhìn thấy những bông hoa tuyết
trắng mịn đậu trên cây nhựa ruồi mỗi lúc một dày. Tôi chạy lên tầng, vừa chạy vừa hát, tôi phải báo động cho bọn họ biết tôi đã về.
Quả nhiên cửa đã bật mở.
Tôi quen anh chàng đó, cậu ta là đồng hương của Hồng Yến. Mấy hôm trước
anh ta đến tìm Hồng Yến, Hồng Yến còn nói, người như hắn mà định tán tớ
à?
Đúng là cậu ra cũng hơi xấu, người nhỏ, mặt đầy trứng cá, và nói lại hơi lắp, nhưng bù lại anh ta học rất giỏi , năm nào cũng được học bổng ,
học trước tôi hai khóa. Còn Hồng Yến nhan sắc cũng chỉ thường thường bậc trung, hơn nữa mồm lại hôi, cả hai người cũng có thể gọi là “trai tài
gái sắc”, Hiểu Lối bảo dùng bốn chữ “trai tài gái sắc” cho bọ họ hơi
ngoa, nhưng thực sự tôi không thể nghĩ ra được từ nào hay hơn.
Hồng Yến cũng tỏ ra hơi ngượng. Anh chàng đó bảo, hay là ngày mai mình
cùng về Thiên Tân nhé? Sau đó anh quay sang tôi và bảo, anh đến hỏi xem
ngày mai Hồng Yến có về nhà không. Và thế là tôi lại hiểu thêm được một
thành ngữ : vẽ rắn thêm chân.
Sau khi anh bạn đi khỏi, Hồng Yến hỏi tôi, Tiểu Bạch, cậu thấy anh ấy
thế nào?Đang tán tớ đấy. Tôi lại càng thấy khó hiểu hơn, đến giờ mà vẫn
còn nói cái giọng đấy, đã làm chuyện đó với người ta rồi mà còn hỏi tôi
trông được hay không, thế thì khác gì tiền trảm hậu tấu ? Tôi đành nói
giọng qua quýt, cái đó thì cậu phải tự cảm nhận , chỉ có điều tớ thấy ,
nếu cậu muốn yêu anh ấy thì đừng qua lại với bọn con trai khác nữa. Tôi
định nói là cưa kéo người khác, nhưng nghĩ thế nào lại thôi không nói
nữa.
Hồng Yến gây cho tôi một cảm giác là cô ấy rất thích cưa kéo bọn con
trai! Cùng một lúc cô ấy có thể yêu ba bốn người, điều này khiến tôi rất khâm phục tinh lực của cô ấy, nhưng đồng thời tôi cũng rất coi thường
cô ấy. Chính vì vậy tôi càng quyết tâm chỉ yêu Bắc, chỉ có anh mà thôi,
dù sống hay chết cũng vẫn chỉ là anh! Bắc thường khen tôi kiên trinh hơn cả chị Giang(1) tương lai phải lập cho tôi một tấm bia! Trên đó ghi,
bia trinh tiết của nương tử Cố Vệ Bắc! Tôi xí một tiếng và bảo, anh có
thôi ngay cái trò mèo đó đi không, nếu một ngày nào đó anh anh dũng hy
sinh thì em lập tức sẽ lấy ngay người khác, sinh con đẻ cái, sống đến
tận tám mươi tuổi.
Nhưng mặc dù nói như vậy nhưng thực sự tôi đã định sẽ sống suốt đời với
Bắc, hai chữ “suốt đời”. nói thì có vẻ rất dễ nhưng để thực hiện chắc
phải rất khó. Tôi thường nói với Bắc rằng, em thích nhất là được nhìn
cảnh hai cụ già tám mươi tuổi dắt tay nhau đi dạo, em cảm thấy thế mới
gọi là tình yêu. Bắc kể cho tôi nghe một câu chuyện khá bậy, anh bảo, em không được cười , chỉ được nghiêm túc lắng nghe bởi câu chuyện này có
liên quan tới tình yêu.
Chuyện kể rằng có hai cụ già một cụ ông một cụ bà, cụ ông đã ốm liệt
giường mấy ngày , nằm mê man trên giường. Cụ bà hỏi, ông có muốn ăn gì
không? Cụ ông bảo, không ăn. Cụ bà lại hỏi, ông có muốn uống gì không?
Cụ ông vẫn bảo, không uống. Bắc xen vào một câu, em xem cụ ấy đã đã ốm
đến mức gần trời xa đất rồi, có chịu ăn uống gì nữa đâu. Cuối cùng cụ bà hỏi, hay là mình làm nhé! Cụ ông mở mắt ra và nói một câu, hay là bà đỡ tôi dậy thử xem!
Lúc đó tôi đang uống Cocacola , nghe đến đoạn đó tôi phì cười, cười sặc
sụa, cười chảy cả nước mắt. Tôi bảo, Bắc, anh lưu manh quá đi thôi. Mặc
dù chúng tôi cũng có hôn nhau nhưng Hồng Yến không phải là người cùng
đẳng cấp với chúng tôi. Sau này, tôi còn bắt gặp mấy lần tương tự, và
mỗi lần lại là một anh chàng khác nhau.
Lên năm thứ tư, Hồng Yến quyết định bỏ ra ngoài thuê nhà , tiền thì tất
nhiên là có người lo, nghe nói đó là một thương nhân Đài Loan chuyên
buôn bán mì ăn liền. Tôi cảm thấy loại con gái đó thật đáng sợ, họ không đủ tư cách thảo luận vấn đề chữ trinh.
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp