
mời chúng tôi đi chơi ở đập Sa Bình, Lí Trác tự tay lái xe
đến đón chúng tôi. Thử nghĩ mà xem, hồi đó có mấy ai là sinh viên có xe
Benz chứ? Trong khi Lí Trác lại nằm trong số đó. Tôi mừng thầm, giả dụ
Bắc là một người ham tiền thì anh đã đánh mất mình từ lâu rồi, gì còn
thèm đếm xỉa đến tình yêu? Nhìn kiểu xưng hô anh chú, tôi thấy đúng là
giữa họ không có gì. Đặc biệt là Lí Trác, liên mồn mẹ nọ mẹ kia khiến
Bắc đỏ cả mặt, anh bảo, thế thì ai dám lấy, chẳng khác gì sư tử cái, lấy thì chắc chắn chết dưới tay mụ ta.
Kết quả của những lần tôi bôn ba ngược xuôi từ Bắc Kinh tới Trùng Khánh
là Lí Trác đã trở thành bạn thân của tôi, nói như lời của Bắc thì Lí
Trác trở thành nội gián của tôi ở Trùng Khánh, theo dõi Bắc ở mọi nơi,
mọi lúc.
Tình bạn giữa tôi và Lí Trác vẫn khá gắn bó trong những năm sau này, sau khi tốt nghiệp, Lí Trác đã giúp đươc Bắc rất nhiều việc, nếu không công ty của Bắc cũng không thể được thành lập sớm như vậy. Sau này Lí Trác
đã sang <ĩ. Khi đến nơi, Lí Trác còn viết email cho tôi, Lí Trác bảo
tôi rằng cô rất yêu, vô cùng yêu Bắc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng hồi đó trong trái tim anh chỉ có một mình tôi, Lí Trác đành phải
dùng cách đó để tiếp cận anh và trở thành bạn thân nhất của Bắc. Tiếc
rằng, cuối cùng Bắc vẫn không hề biết rằng, cô bạn Lí Trác đầy nam tính
đó lại đem lòng yêu anh.
Mỗi lần tôi đến Trùng Khánh, Bắc đều giao tôi cho Lí Trác vào buổi tối.
Ban ngày, chúng tôi lang thang đi chơi khắp nơi, tìm chỗ nào vắng người
để hôn nhau, dĩ nhiên, cũng có mấy lần Bắc nói anh đã là một người đàn
ông trưởng thành rôi, anh không thể nhịn nổi chuyện đó, tôi mắng anh là
tên lưu manh và bảo, không nhịn cũng phải nhịn, em muốn làm một cô gái
trinh trắng đến tận đêm tân hôn.
Đó là vì ngày đầu tiên tôi đến trường Đại học Bắc Kinh để đăng kí nhập
học, tôi đã nghe thấy một câu nói của mấy cậu sinh viên. Họ đứng trước
cửa nhà ăn thảo luận, tôi láng máng nghe được mấy câu, đại khái là
chuyện sinh viên có nên dùng thuốc tránh thai hay không. Nghe thấy vậy
tôi đỏ hết cả mặt, đang lúc tôi chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy một ai đó
nói một câu rằng, bốn năm đại học kết thúc, chẳng còn cô sinh viên nào
còn có thể là gái trinh!
Nghe thấy vậy tôi thấy rất bực mình, không hiểu sao lại có những quan điểm quái đản thế?
Đúng là lúc đứng bên hồ Thanh Hải, cả tôi và Bắc đều có phần rung động,
nhưng sau khi nghe thấy câu nói này tôi đã hạ quyết tâm, tôi nhất định
sẽ làm một cô gái trong trắng, đến khi tốt nghiệp đại học, đến khi tôi
trở thành cô dâu của Bắc.
Dĩ nhiên để làm được điều này cần có sự phối hợp tích cực của Bắc, rất
nhiều lần tôi đã bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình. Bắc thường ôm chặt
tôi và bảo, đây quả là một thử thách lớn lao đối với anh, làm được điều
này còn khó hơn nhiều so với lập trình máy vi tính, em biết thép đã được tôi thế nào không, em có biết người ta viết nó thế nào không? Tôi lắc
đầu, anh ghé sát vào vai tôi bảo, vì Paven chỉ muốn lên giường với
Tonhia nhưng vì người ta không chịu nên thép mới được tôi như thế đấy.
Tôi ra sức véo tai Bắc và mắng anh là gã lưu manh. Bắc hét lớn, nương
tử, nương tử ơi, anh sai rồi, em nương tay chút đi ! Nhưng phải thừa
nhận rằng mỗi lần Bắc hôn tôi, người tôi lại run lẩy bẩy , có lúc run
đến nỗi đứng không vững, về đến Bắc Kinh tôi lại nhớ lại nụ hôn ngọt
ngào của anh , đặc biệt là khoảnh khắc lưỡi anh đưa vào miệng tôi, nghĩ
đến đó tôi lại vội vàng trùm chăn kín đầu!
Tôi và Hiểu Lối cũng đã từng thảo luận vấn đề chữ trinh, tôi vừa nói
Hiểu Lối liền ngắt lời tôi ngay. Cậu buồn cười nhỉ, sao cậu lại nghĩ đến chủ đề linh tinh đó?
Phản ứng bất ngờ của Hiểu Lối khiến tôi thấy hơi nghi nghi , sáu cô bạn
cùng phòng với tôi cũng đã thảo luận vấn đề này sau khi tắt đèn đi ngủ , bốn người nói rằng trong bốn năm đại học không định giữ gìn chữ trinh , không cần thiết phải làm như vậy. Chỉ có tôi và một cô bạn khác người
Thanh Đảo quyết tâm sẽ giữ gìn cái quý giá nhất của đời người con gái.
Chúng tôi tranh cãi rất lâu vấn đề này, sau này tôi mới thấy mình quá
ngốc nghếch bởi trong số bốn người đó, ít nhất có hai người không còn
trong trắng!
Tôi quan sát, và phát hiện ra một điều là họ rất chú ý đến việc vệ sinh
cá nhân, điều này được thể hiện rõ nhất lúc trước khi đi ngủ, cô bạn gái tên Hồng Yến đó nhất định phải rửa chỗ kín, ngày nào cũng rửa không có
ngoại lệ.
Lúc đầu tôi thấy rất ngại , tôi có cảm giác đứng giữa bá quan văn võ rửa chỗ kín thì xấu hổ chết đi được, nhưng rồi nhiều lần cũng thấy quen,
thậm chí sau này khi nghe thấy tiếng dội nước tôi còn cảm thấy hơi xao
xuyến.
Hồng Yến là người Thiên Tân, nói đặc sệt giọng Thiên Tân , cô bạn này
rất bốc đồng , nói chuyện với con trai không hề e dè, ngại ngùng, cười
nói rất thoải mái. Nói như lời cô bạn người Thanh Đảo thì có phần hơi
lẳng lơ. Từ “lẳng lơ” rất sinh động , dùng từ này cho Hồng Yến sẽ rất
phù hợp.
Đợt nghỉ đông tôi về nhà muộn hai ngày vì Hiểu Lối rủ tôi về Cáp Nhĩ Tân xem băng đăng, nhưng Bắc không đồng ý, anh muốn tôi đến Tr