The Soda Pop
Muôn Nẻo Đường Yêu

Muôn Nẻo Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322181

Bình chọn: 10.00/10/218 lượt.

ôi chẳng thấy Hiểu Lối nhắc tới cậu bạn trai nào cả, không một ai. Tôi hỏi trái tim cậu ta đã rung động lần nào chưa, Hiểu Lối cười

bảo chưa.

Mặc dù Hiểu Lối rất tốt với tôi nhưng không thể so được với Bắc.

Hai đầu nỗi nhớ một niềm yêu. Bạn thử nghĩ mà xem, hai người yêu nhau từ thủa còn ngồi trên ghế trường cấp 3, tình yêu đang trong giai đoạn

dạt dào, mãnh liệt thì tự nhiên phải chia cắt đôi nơi, Bắc Kinh và Trùng Khánh lại cách nhau quá xa, ngoài việc tương tư còn biết làm gì hơn?

Và thế là tôi bắt đầu phát huy năng khiếu văn thơ của mình, tôi bắt

đầu viết hết bức thư tình này đến bức thư tình khác. Con tem hai hào lần nào cũng bị tôi gửi hết công suất, bức thư nào cũng dài hơn vạn chữ,

vừa viết xong lại thấy vẫn còn nhiều điều chưa nói được hết.

Chính vì thế, tôi đã bắt đầu hành trình bôn ba từ Bắc Kinh đến Trùng Khánh của mình.

Tôi không thể không bôn ba vì người yêu tôi đang ở Trùng Khánh.

Đó là lần đầu tiên tôi đi tàu đến Trùng Khánh. Vì muốn tiết kiệm mấy

chục tệ nên tôi đã mua vé ngồi cứng, khi xuống tàu người tôi đau ê ẩm,

đứng cũng không thẳng lưng, đến khi gặp được Bắc tôi đã vội vàng lao

ngay đến như một con sói đói.

Lập tức Bắc bế bổng tôi lên, anh hỏi, em là chú sói đói hả?

Trên xe buýt chúng tôi chỉ nắm chặt tay nhau mà không nói lời nào. Anh

đưa tôi đến kí túc xá của cô bạn học cùng lớp anh để tôi ở nhờ. Trước

khi tôi về kí túc xá để ở nhờ, Bắc đưa tôi đi ăn ở các tiệm ăn nhỏ có

nhiều đồ ăn ngon. Ở đó họ nấu các món Tứ Xuyên rất tuyệt.

Trước khi đến Trùng Khánh, tôi chẳng bao giờ ăn đò ăn Tứ Xuyên vì các

món đều rất cay, lớp dầu ăn đỏ rực toàn ớt, đặc biệt là món lẩu Trùng

Khánh, trời ạ, đó là lần đầu tiên tôi ăn lẩu cay. Thấy cay quá, tôi vội

hỏi, đây là thức ăn của người hả? Nước mắt tôi ràn rụa. Bắc bảo, gì mà

xúc động thế? Ăn mỗi tí ớt chứ có nhiều nhặn gì đâu. Tôi yêu Bắc, và yêu Trùng Khánh, rồi tôi lại yêu cả lẩu Trùng Khánh, Bắc bảo, tình yêu của

bọn mình bị em nhúng hết vào nồi lẩu rồi, em không thấy à, toàn ớt là

ớt, thế thì em không sôi sục sao được?

Chúng tôi chẳng có nhiều tiền, tiền tàu xe là tiền tôi tiết kiệm,

thỉnh thoảng tôi có đi làm gia sư, bạn bè cùng phòng đều biết tôi có bạn trai ở Trùng Khánh, có công việc gì kiếm được tiền là họ lại nhường cho tôi, thấy tôi vất vả chạy đi chạy lại, sau họ đều bảo, đúng là Lương

Sơn Bá – Chúc Anh Đài thời hiện đại, cảm động thật đấy.

Ăn xong cơm Bắc lại dắt tôi đi ngắm cảnh đêm ở Trùng Khánh, cảnh đêm ở

Trùng Khánh rất đẹp, chúng tôi dắt tay nhau lang thang trên đường, thân

mật, tình cảm như bao đôi uyên ương khác, Bắc ôm eo tôi, còn tôi thì như chú khỉ nhỏ bám chặt lấy lưng anh, hoặc khi nào mệt chúng tôi lại ôm

chặt lấy nhau. Có lúc lại ghì chặt lấy nhau, em bé nào mà nhìn thấy thì

chắc phải hỏng hết mắt. Thỉnh thoảng anh lại nói với tôi một vài câu rất tình cảm. Anh bảo, đôi khi tự nhiên chỉ muốn mình già ngay lập tức để

em mãi mãi là của anh. Đến giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó của anh.

Bên sông Gia Lăng, chúng tôi cùng ngồi hóng mát, anh lấy ra chiếc bấm móng tay và cắt móng tay cho tôi.

Anh cắt rất tỉ mỉ cẩn thận không bao giờ làm tôi đau. Anh không cho tôi

sơn móng tay, anh bảo trông kiểu đó giống gái làng chơi lắm, anh không

cho tôi trang điểm lòe loẹt, anh bảo tôi cứ để chân chất thế là đẹp

nhất, tôi hiểu những suy nghĩ trong lòng anh, anh sợ có người con trai

khác thích tôi.

Chúng tôi cứ đi như vậy trên đường tận khuya mới về. Sau đó, chúng tôi gặp Lí Trác, cô bạn gái học cùng lớp với Bắc.

Bắc đã giới thiệu Lí Trác với với tôi như thế này, đây là người anh em của anh, Lí Trác.

Lí Trác đưa tay ra và cười với vẻ rất ranh mãnh, Lí Trác bảo, hê,

thảo nào lão Bắc như người bị quỷ bắt mất hồn, hóa ra là một mĩ nhân.

Nếu mà là tớ, tớ cũng chẳng thèm liếc ai, chỉ chăm chăm hướng về Bắc

Kinh thôi, mà này, lại còn là tài nữ của trường đại học Bắc Kinh nữa

chứ, ôi chao, kiếp sau mình cũng phải làm đàn ông thôi.

Tôi cười, dù gì đi chăng nữa thì được bạn cùng giới khen cũng là một

điều rất đáng tự hào. Huống hồ trông Lí Trác cũng rất nam tính, tóc cắt

ngắn, mặc quần bò, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông có những hình thù

rất kì quái, câu cửa miệng của Lí Trách là “m.nó”, một cô nàng rất có

máu mặt ở Trùng Khánh. Bạn thử nghĩ mà xem, người như thế thì yên tâm

quá đi chứ.

Tửu lượng của Lí Trác rất khá, lần nào tôi đến Trùng Khánh cô ấy đều

mời tôi ăn cơm. Nói như lời Lí Trác là tớ mời Tiểu Bạch, Bắc ngồi bên

hầu rượu. Bắc bảo, em biết nhà Lí Trác có bao nhiêu tiền không? Tôi bảo, anh dọa ai vậy, thấy bảo bố cô ấy là nhà doanh nghiệp phả không? Bắc võ đầu tôi và bảo, yêu tinh, bố người ta là ông X đấy. Nghe vậy tôi giật

mình, thật à? Đó là một nhân vật rất có máu mặt, chí ít là thường xuyên

xuất hiện trên truyền hình.

Thế thì anh phải theo đuổi cô ấy. Tôi trêu Bắc, sau này cháu chắt anh sẽ tha hồ tiền để tiêu.

Không, Bắc bảo, khi nào em thực sự thiếu tiền tiêu anh mới bán thân, bán thân vì em còn đáng, chứ bán thân vì người khác, đợi đấy, thà chết chứ

không chịu nhục.

Dịp Lí Trách