Old school Easter eggs.
Muôn Nẻo Đường Yêu

Muôn Nẻo Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322301

Bình chọn: 9.5.00/10/230 lượt.

i ăn một bát mì cay. Đã lâu lắm rồi tôi không

ăn cay, vừa ăn vừa khóc. Tôi nói chuyện với mọi người bằng tiếng Trùng

Khánh mà ngày xưa tôi học được. Không ai hỏi tôi từ đâu tới, không ai

hỏi tôi sẽ về đâu, tôi ngồi trên ghế gần cửa sổ và ăn mỳ cay Trùng

Khánh, bên tai tôi vẫn là những âm thanh ồn ào, sôi động nhất. Sự náo

nhiệt đó khiến người ta không còn cô đơn, lòng tôi dần đã trở nên thanh

thản hơn.

Mùa đông đã đến, tôi đã đến Trùng Khánh ba tháng. Cơ thể tôi cũng bắt đầu trở nên cồng kềnh, đứa con trong bụng tôi đã được bốn tháng tuổi,

nó đã biết nghịch, tối nào cũng vậy, dù mệt bã người nhưng tôi vẫn thủ

thỉ chuyện trò với nó: con yêu quý, hôm nay con có ngoan không? Hôm nay

mẹ mệt lắm con ạ, nhưng ngày mai mình sẽ được sống tốt hơn, ngày mai mẹ

sẽ đưa con đến đập Sa Bình dạo chơi nhé!

Dường như mỗi nơi tôi đặt chân đến đều là chốn xưa. Tôi nhớ đến Lí

Trác, nhớ đến những người bạn học của Bắc trước kia, nhớ lại những nơi

tôi và Bắc đã từng đến. Trùng Khánh đã trở thành vết thương lòng đeo

đẳng tôi trong suốt cuộc đời còn lại, những thứ đầu đời bao giờ cũng khó quên. Tôi chưa bao giờ quên, ở đây, có mối tình đầu của tôi, có người

từng khiến lòng tôi ngày đêm mong nhớ, có những năm tháng tuổi trẻ bồng

bột nông nổi của tôi.

Có lúc tôi tự nghi ngờ mình, tôi đang lưu luyến tình yêu, đang lưu

luyến những năm tháng đã trôi qua hay đang lưu luyến hình bóng mình

trong những năm tháng mãi mãi đọng lại trong ký ức?

Tôi không giải thích nổi.

Tôi lại đổi công việc, vì đã có bầu, vì thời gian làm không dài nên công việc của tôi ngày càng tồi tệ. Lần này tôi đến một công ty du lịch để

phụ trách công việc tư vấn khách hàng, tôi phải đi đến một số công ty để tìm nguồn khách hàng. Thu hút họ đi du lịch ở Cửu Trại Câu. Khách hàng

càng đông thì tôi càng được nhiều tiền phần trăm.

Thời tiết mỗi ngày một tệ, sương rơi mỗi lúc một mịt mù.

Sáng hôm đó, dậy hơi muộn nên tôi phải sấp sấp ngửa ngửa chạy đến

công ty. Tôi quên rằng hôm nay trời lạnh, đường trơn, tôi quên rằng nếu

không ăn sáng thì tôi không thể đủ sức làm việc, tôi quên rằng tối qua

hơn 10h tôi mới về đến nhà, tôi quên rằng huyết áp của tôi rất thấp, tôi quên rằng trong bụng của mình vẫn còn một đứa con bé bỏng.

Tôi vội vàng leo từng bậc tam cấp xuống núi, và rồi chân tôi bị trượt rất mạnh, lúc đó, theo bản năng, tôi đã ôm ngay bụng mình, giờ thì tôi

mới biết bậc tam cấp của Trùng Khánh trơn đến nhường nào, giờ thì tôi

mới hiểu hàng ngày số bậc tôi phải leo cao đến chừng nào….Tôi lăn xuống, lăn hết mười mấy bậc, lăn xuống tận dưới cùng.

Tôi mơ hồ cảm nhận có một cái gì đó trơn trơn nóng nóng vuột ra khỏi

cơ thể tôi. Tôi muốn ngồi dậy nhưng không còn đủ sức, tôi muốn gọi mọi

người nhưng không thể cất lên lời.

Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong trí óc tôi là Cố Vệ Bắc, tôi như

nhìn thấy anh đang tiến về phía tôi, anh dắt tay tôi và đi trên bậc tam

cấp của Trùng Khánh.

Đến khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện.

Một bà cụ đi tập thể dục buổi sáng trông thấy tôi nên đã đưa tôi đến đây.

Cô bác sĩ bảo tôi rằng, chị ạ, đứa con trong bụng chị không còn nữa.

Ánh mắt tôi nhìn với vẻ đầy tuyệt vọng, chị nói gì cơ ạ?

Cô bác sĩ nhắc lại một lần nữa. Tôi hất chăn ra và gào lên như điên,

đây là bệnh viện gì, cô là bác sĩ gì hả, tại sao mọi người lại để con

tôi chết? Con tôi đâu, con tôi đâu….Tôi đã quên khóc mà chỉ biết kêu gào thảm thiết, tôi đã không kiềm chế nổi mình, tôi giống như người đang

lên cơn điên.

Tôi lại quay về với cảnh một thân một mình, tại thành phố quen thuộc, nhưng thật lạ lẫm này, tôi đã đánh mất con mình, nó đã bỏ tôi mà đi.

Ngày ngày tôi ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, tiền viện phí tôi nợ

bệnh viện không thể thanh toán, mấy lần bệnh viện giục tôi, họ hỏi, chị

phải có bạn bè chứ? Người nhà chị ở đâu?

Tôi thẫn thờ, tuyệt vọng. Ngồi ngắm nhìn bầu trời lạnh lẽo, u ám bên

ngoài, mặt tôi đờ đẫn. Tôi không biết cười nữa, cũng không muốn nói gì

nữa.

Bác sĩ nói với tôi rằng, con chị đã thành hình rồi, một cậu con trai.

Tôi thầm nghĩ, chắc chắn lớn lên nó sẽ rất đẹp trai, nó sẽ rất giống Cố Vệ Bắc.

Tôi không còn muốn lấy chồng. Tôi chỉ nghĩ rằng, đợi đến khi con tôi

trưởng thành, tôi sẽ dắt nó đến trước mặt Bắc, tôi sẽ để anh ta phải hối hận suốt đời. Tôi độc ác quá, nhưng, cơ hội để được độc ác đã không còn nữa, tôi đã đánh mất đứa con đó – kết tinh của tình yêu giữa tôi và

Bắc.

Thời yêu nhau say đắm nhất, chúng tôi đã từng mơ ước có một đứa con

như thế, chắc chắn nó sẽ rất giống vẻ tuấn tú của Bắc và vẻ xinh xắn của tôi. Nếu là con gái sẽ là một công chúa có đôi mắt to và làn da trắng.

Nếu là con trai sẽ là một hoàng tử khôi ngô, phong độ. Bắc bảo , dĩ

nhiên rồi, tốt nhất là mình nên đẻ sinh đôi, nếu không, đẻ con gái thì

em sẽ ghen, đẻ con trai thì anh sẽ ghen. Bắc từng nói rằng, trên thế

gian này tôi chỉ được phép yêu một mình anh, con trai cũng không được

tôi yêu như vậy.

Đã từng có một thời yêu nhau như thế.

Mùa đông Trùng Khánh thật lạnh, lạnh đến mức người ta không biết trốn đâu hết