
ôi không biết lái xe, tay
lái tất nhiên sẽ lọt vào tay Rachel.
Rachel cũng lần đầu lái Benz, tỏ ra phấn khởi thấy rõ, hở tí là rồ
ga tăng tốc lên tới hai trăm mấy. Tôi cứ léo nhéo nhắc cô ta cẩn thận coi chừng
bị phạt, nhưng đàn bà đều là động vật không lý trí, tới sau cùng tôi cũng đành
bỏ cuộc, mặc sức để cô ta thích lái nhanh cỡ nào thì lái, dù sao thì giấy phạt
cũng trả về cho sếp, điểm thì trừ của Rachel, người hưởng thụ là tôi.
Khi chạy tới một lối ra, chúng tôi bị một cảnh sát bên đường cản
lại, Rachel sợ trắng cả mặt, cứ hỏi tôi phải làm thế nào mãi. Kết quả là vì ở
bên kia lối ra xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, một nông dân địa phương bị xe đụng
phải, xe cấp cứu 120 bị hư xe dọc đường, cảnh sát giao thông thì lái mô tô, nên
muốn nhờ chúng tôi đưa người nông dân này đến bệnh viện.
Chúng tôi lái xe khỏi lối ra thì nhìn thấy một người máu me nằm dưới đất,
bụng bị tông thủng một lỗ to, ruột như muốn rớt cả ra ngoài. Một chiếc Buick đụng
vào con lươn, đã tắt lửa rồi, xem ra đây chính là chiếc xe gây ra tai nạn.
Rachel vừa thấy tình hình đã phát hoảng: “Không được đâu, người
anh ta đẫm máu, từ nay về sau xe chúng ta khỏi ai dám ngồi luôn rồi, với lại cũng
chẳng phải xe mình, việc này không được đâu.”
Cảnh sát giao thông vội kéo chúng tôi lại: “Đồng chí, đây là mạng
người đấy, anh chị không thể thấy chết mà không cứu. ”
Tôi cảm thấy Rachel rất quá đáng: “Sao cô có thể như vậy chứ, đây là một
mạng người. ”
Rachel hơi nóng giận: “Anh tưởng tôi muốn thế à, ghế ngồi ở đây thay một
lần tốn cả mấy trăm nghìn, anh trả hay là tôi trả. ” Rachel nói với cảnh sát:
“Chúng tôi cũng vì cứu người, nhà nước có chịu đền không? Bộ ghế ngồi này trị
giá bốn trăm nghìn, chịu đền thì tôi sẽ kéo người lên. ”
Cảnh sát giao thông bối rối: “Chuyện này tôi cũng không làm chủ được. ”
Anh ta quay sang hỏi chủ xe Buick: “Anh có thể chi trả số tiền này không? ”
“Tôi không trả nổi. ” Chủ xe Buick lắc đầu như cái trống lắc: “Chúng ta tìm xe
khác đi. ”
Rachel xuôi tay bỏ mặc: “Tôi không có khả năng giúp đỡ, anh đi tìm xe khác nhé.
”
“Đừng đi vội, chủ xe này là ai, chị có thể gọi điện hỏi giúp được không?
” Cảnh sát giao thông cố gắng lần cuối.
“Được rồi, để tôi hỏi sếp của chúng tôi. ” Rachel móc điện thoại ra.
Tôi biết tên chủ xe Buick nghĩ gì, người chết có hộ khẩu trong thành thì cũng
chỉ đền khoảng bốn trăm nghìn, hơn nữa người chết lại là nông dân, không cần tới
hai trăm nghìn nữa. Ai lại chịu bỏ bốn trăm nghìn đi cứu người, vả lại bốn trăm
nghìn đó còn chưa tính tiền thuốc men và phí thương tật sau này nữa chứ. Thậm
chí bảo là tìm một xe khác, nhìn người kia thương nặng như vậy, chắc chắn là
không cầm cự được bao lâu rồi, đúng là người nghèo thì mạng hèn, khi người
nghèo qua đường thì phải cẩn thận hơn ai hết.
Là một thành viên thuộc tầng lớp người nghèo, tôi thật sự không chấp nhận nổi,
tôi không mong muốn một ngày nào đó sau khi mình bị xe đụng thì có một đám người
ở đó lục ra chiếc máy tính xem nên cứu tôi hay là không nên cứu.
Đang suy nghĩ viễn vong….
“Anh xem, đùi đứt ra rồi kìa. ” Hai người ngồi trên xe đi xuống nhìn
tôi- người nằm dưới đất rồi nói. “Xương gãy nát, dù trị khỏi thì sau này đi lại cũng có vấn đề.
” Một người trong đó lấy máy tính ra, nhấn phím đồm độm một lượt: “Phí thuốc
men, phí hộ lý, phí dinh dưỡng, phí hồi phục cộng thêm viện phí, cộng thêm phí
sinh hoạt sau này, chắc cũng phải hai trăm hai mươi nghìn đấy. ”
“Anh có phải dân thành thị không? ” Người đó hỏi tôi.
“Tôi đương nhiên là dân thành thị rồi. ” Bởi vì chảy nhiều máu,
tôi hơi hốt hoảng, bóng người trước mặt có chút chột dạ: “Anh đưa tôi đến bệnh
viện mau lên được không? ”
“Chờ đã, tôi phải tận mắt xem chứng minh của anh. ” Người đó lục lọi ví tôi để
nhìn xem chứng minh nhân dân.
“Không sao, hắn là dân thành phố thật, vậy tính ra cứu hắn sẽ có lợi hơn.”
Hai người nhấc tôi lên, rồi bỏ xuống nhanh chóng.
“Xương cổ của anh ấy có vẻ cũng bị thương rồi, trông có vẻ rất nghiêm trọng
đấy, đầu sắp gãy luôn rồi.” Người đó lại móc máy tính: “Còn phải cộng thêm phí
băng ca, có lẽ còn phải thay xương cổ nhân tạo, như vậy cũng gần năm mươi
nghìn, còn phải cộng thêm vài chục nghìn phí thương tàn, phí hồi phục…, phí
sinh hoạt cũng phải đền thêm một chút nữa, ừ, nhưng cứu sống anh ta vẫn lời
hơn. ”
Hai người lại nhấc tôi lên, đi thêm hai bước lại buông tôi xuống.
“Sao sống lưng đằng sau cũng gãy luôn rồi, như vậy sẽ có ảnh hưởng tới
hô hấp, lại phải cộng thêm phí trị liệu với phí trợ cấp thương tật. Phí thương
tật, cộng thêm phí hộ lý, phí phục hồi, bình quân thu nhập mỗi năm của người
Thượng Hải nhân cho hai mươi năm…, không sai, cứu sống hắn thì chúng ta vẫn tiết
kiệm được ba trăm mấy đồng.”
Tôi thở phào, khi hai người đó khiêng tôi đến ngay trước cửa xe,
một trong hai người đã kinh ngạc hét lên: “Ối, chúng ta quên mất máu trên người
anh ta nhiều như thế sẽ dấy bẩn ghế ngồi của chúng ta, thay bộ này cũng phải mất
vài nghìn đấy, lỗ rồi, lỗ rồi, còn phải gọi điện trực tiếp thông báo cho nhà
tan