Pair of Vintage Old School Fru
My Boss Is A Beautiful Girl

My Boss Is A Beautiful Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323245

Bình chọn: 7.5.00/10/324 lượt.

ùng tài liệu nện anh, anh thật may mắn. " Giọng điệu Candy chắc

chắn là sự ngưỡng mộ xuất phát từ trong đáy lòng, biểu cảm trẽn gương

mặt cũng đích xác là sự sùng bái.

Một khi nỗi nhớ bắt đầu, đầu óc tôi như một chiếc máy tính bị nhiễm

virus, không thể nào điều khiển được nữa. Tôi mất hồn cả buổi trưa, tôi

suy ngẫm tới suy ngẫm lui từng li từng tý giữa mình và Hà Nhã, bắt đầu

từ lần đầu tiên gặp Hà Nhã cho đến khi Hà Nhã gặp dì Hai. Tôi biết sau

khi gặp dì Hai còn gặp cả Từ Hoán Ân, nhưng thứ ký ức không vui vẻ đó,

tất nhiên là tôi nhảy qua rồi.

Buổi tối tôi không tăng ca nên hẹn Trần Hạo đi ăn cơm, tuy thằng nhóc ấy cứ hay thất tình, nhưng ít ra cũng chứng tỏ Trần Hạo rất giỏi trong

chuyện bắt đầu một cuộc tình, chỉ là khả năng duy trì kém một tí. Tôi kể chuyện của tôi và Hà Nhã cho cậu ta nghe, sau đó hỏi cậu ta tôi có nên

bỏ cuộc buông xuôi, chờ đợi thời gian sẽ xóa nhòa những ký ức của tôi

không, hay là nên giống một người đàn ông hơn nữa, bất kể kết quả thế

nào, cứ đeo đuổi rồi tính sau.

"Cô ta từng mời anh ngồi Hummer, thằng nhóc này may mắn quá. Thế nào, ngồi xe đó cảm giác ra sao? Có cảm thấy cậu giống như một thẳng lính

trong quân đội Mỹ, cằm một khẩu M4 đang điên cuồng bắn phá trên chiến

trường của trận chiến vùng vịnh không? " Trần Hạo chìm đắm trong mơ màng với những suy diễn viển vong.

Tìm Trần Hạo đúng là một sai lầm. Tôi gõ bàn: "Nghiêm túc đi, đang bàn chuyện lớn của đời người với cậu đấy."

"Ờ, xin lỗi nhé. " Trần Hạo lắc đầu vài cái, giống như muốn rũ bỏ hết những viễn tưởng trong đầu: "Cậu bảo khi cô ta lái xe mời cậu đi bắn

cs,nói là dù có gặp thì cậu cũng sẽ không đeo đuổi phải không? Cái này

thì..." Trần Hạo sờ sờ chiếc cằm đã cạo sạch nhẵn. Người xưa khi suy

nghĩ vấn đề đều thích sờ râu, người thời nay tuy đã cạo sạch râu rồi,

nhưng thói quen này vẫn được giữ lại.

"À" Trần Hạo bồng nhiên tỉnh ngộ, hét lên một tiếng, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng lên, trông chờ cao kiến của cậu ta.

"Cậu bảo khi cô ấy bắn cs dùng chiêu đánh úp rất lợi hại phải không.

Vậy cô ta dùng như thế nào, cứ ngồi chờ sung rụng, hay chờ có người ló

đầu ra thì bắn tỉa? Hay là cẩm Eagle xông lên, thấy người thì mới trực

tiếp chuyển súng Eagle thành súng săn, không mở ống nhắm bắn? =.= Chiêu

này cool lắm, gần đây tôi cũng đang luyện cái này, khó ghê gớm, cự ly xa quá sau khi bắn súng săn mà không mở ống nhắm bắn sẽ

bị lệch, nên cậu phải tính lượng chênh lệch di chuyển trước đã, nhưng

lượng chênh lệch này lại chẳng liên quan tới khoảng cách, rất khó nắm

bắt. Còn có bắn gián điệp nữa, hỉnh như từ phiên bản…trở đi đã xóa bỏ

tính năng này rồi, cậu có thấy cô ta chơi như thế nào không? " Nói đến

cs,Trần Hạo trở nên rất Hight, cứ như một con nghiện. Bô lô ba la nói

một tràng."

"Hình như bắn gián điệp dẹp rồi, nhưng tôi cũng không thấy cô ta bắn, cứ dịch chuyển con chuột tới ống nhắm bắn đặt trên người anh rồi kéo cò là xong, chủ yếu là phản ứng cô ta rất nhanh, anh biết loại hành lang

dài và hẹp, có người muốn vượt qua thỉ phải nhảy lên, như vậy thì dù

có có bắn trúng thì cũng chỉ là trúng chân, không chết được. Nhưng chỉ

cần cậu nhảy, trong lúc còn đang ờ giai đoạn bay lên, cô ta đã bắn anh

một phát chết tươi, phản ứng đó thật khác người." Xin lỗi, tôi cũng là

dân mê cs. "Nhưng mà thực ra cô ta thường hay cầm Eagle xông trận, thấy

người sẽ chuyền sang súng săn, một súng một tên, bắn chuẩn cực kỳ. Có

ván cô ta bắn liền tủ tỉ bốn tên, tôi ngồi bền cạnh xem mà cảm thấy hả

hê luôn." Tôi chợt sáng mắt ra: "Này, làm trò gì nhỉ? Biết trước là không nên

tìm cậu mà, bữa cơm này tôi không mời, cậu tự trả tiền phần cậu."

Câu nói sau cũng đã đánh trúng ngay điểm yếu Trần Hạo, cậu ta vội

vàng nghiêm túc hẳn lên: "Cậu cảm thấy về mặt tinh thần của cô ta có vấn đề không?" Trần Hạo chỉ chỉ vào đầu mình: "Chẳng hạn như là đầu óc cô

ta có vấn đề không?"

Tôi rất thắc mắc Trần Hạo lại hỏi điều này làm gì: "Sao có thể chứ!

Chỉ nhìn cô ta bắn cs lợi hại như vậy thì cũng phải biết đều óc cô ta

rất nhạy bén rồi." "Vậy cậu còn hỏi tôi đeo đuổi hay không đeo đuỗi làm

gì, cậu xem," Trần Hạo giơ cao tay trái," một bên là anh chàng siêu

giàu, tướng tá, mặt mũi điển trai." Trần Hạo giơ tay phải tới vị trí đầu gối: "Một bên là gã cực kỳ nghèo nàn, thân hình không đẹp đẽ gì, mặt

mũi đem so sánh với người ta thì cứ hệt như Kim Cang, nếu không phải là

bệnh nhân mắc chứng bệnh não ứ nước nghiêm trọng giai đoạn cuối..." Thấy sắc mặt tôi hơi bất thường .Trần Hạo biết điều nuốt lại những lời sau

đó, dè dặt hỏi tôi: "Tiền cơm vẫn là cậu trả, phải không?"…….

Thứ năm tôi nhận được một cú điện thoại lạ, bảo là phóng viên đài

truyền hình, chắc là muốn phỏng vấn tôi về vụ cứu người hôm qua (Phương

thức liên lạc của tôi vá Rachel đã được lưu lại khi làm tường trình).

Trong chuyện này người đóng góp lớn nhất là Hà Nghệ, tôi chỉ là lấy sự

hào hiệp của Hà Nghệ để dâng hoa kính phật mà thôi, huống hồ tôi vẫn

chưa vang lừng lắm, còn tính cả chuyện bỏ trốn mà, tôi đương nhiên chẳng có mặt mũi nào nhận phỏng vấn,