My Boss Is A Beautiful Girl

My Boss Is A Beautiful Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 8.00/10/330 lượt.

g lễ nữa.”

“……”

Ảo tưởng kết thúc.

Vũ trụ nhỏ của tôi nổ tung trong chốc lát: “Gọi cái

quái gì mà gọi, khiêng người mau lên. Sếp truy cứu, một mình tôi sẽ gánh hết. ”

Rachel ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mặc kệ cô ấy, gọi anh cảnh sát giao

thông: “Nhanh, đã nói tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Chào hỏi cảnh sát giao thông xong, chúng tôi chạy với vận tốc 200km và

vượt đèn đỏ, khi vào tới thành phố, một chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường cho

chúng tôi, Rachel hưng phấn vỗ lên vô-lăng: “Sảng khoái thật, đoán là cả đời

tôi khoan khoái nhất là lần lái xe này. ”

Tôi và Rachel đứng trong hành lang bệnh viện nhìn người đó bị đẩy vào phòng cấp

cứu, tôi nhìn thấy rõ nụ cười đầy thỏa mãn treo trên gương mặt Rachel. Trong

lòng mỗi người thực ra đều rất muốn làm chuyện tốt, chỉ là làm chuyện tốt trong

cái xã hội này thì giá thành rất cao.

Nụ cười trên gương mặt Rachel vẫn duy trì tới khi chúng ta trở về trước chiếc

xe Benz. Yên xe phía sau thật bê bối, trong máu tươi hòa lẫn với chất dịch

trong cơ thể con người, còn có một mùi vị rất khó ngửi,hình như người này đã

đái dầm trên chiếc Benz, đây quả là bãi nước tiểu xa xỉ nhất trên đời này.

“Anh bảo anh sẽ chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm thế nào? ” Rachel

rầu rĩ nói: “Là tôi lái xe đấy, Hà Nghệ nhất định sẽ mắng tôi xối xả, cô ấy có

phải nhà từ thiện gì đâu, anh quên chuyện tuần trước có người của bên công

trình hy vọng tới công ty chúng ta tuyên truyền quyên góp, Hà Nghệ thẳng thừng

mời anh ta ra ngoài, còn dặn bảo vệ từ nay về sau không cho phép bất kỳ người

xin tiền quyên góp như vậy vào trong. ”

Chuyện Rachel nói tôi đương nhiên biết rồi, lúc đó có không ít nhân viên còn ngấm

ngầm cảm than làm giàu không nhân đức, tôi thì không phát ngôn gì, tuy nhiên

trong lòng tôi cũng cảm thấy Hà Nghệ có chút gì đó, cho em gái mình thì rộng

rãi như thế, một buổi sáng đã một trăm nghìn, một trăm nghìn rồi, có thể cho biết

bao nhiêu đứa bé đến trường?

“Bốn trăm nghìn đó. Anh tính sao đây? Tiền

lương hai chúng ta, không ăn không uống cũng phải mất vài năm mới đủ. ” Rachel

ngồi bệt xuống ghế đầu của xe Benz, biểu cảm trên gương mặt tạo thành một sắc

màu tương phản rõ rệt với chiếc Benz. Người qua đường đều tò mò nhìn Rachel,

đoán rằng trong lòng họ chắc đang nghĩ: “Ngồi trên xe Benz mà vẫn mặt mày nhăn

nhó, người này thật là không biết thỏa mãn. ”

“Yên tâm đi, đã nói tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm,

bên phía Emma cô cứ đùn hết trách nhiệm cho tôi là được rồi. ”

“Anh có cách không? Anh có thể thay bộ ghế ngồi này? ” Ánh mắt Rachel tràn đầy

hy vọng.

“Sao có thể chứ? ” Tôi vừa đóng xong phí sinh hoạt của em gái, lại còn gửi

một ít về nhà, trong thẻ chỉ còn tổng cộng hai trăm ba mươi đồng nhân dân tệ, đồi

qua tiền Hàn Quốc thì cũng chỉ có ba mươi bốn ngàn lẻ năm Won, chắc để làm xâu

chìa khóa mà thôi, nếu đủ tiền. “Tôi nghĩ xong rồi, nếu Emma nhất định đòi tôi

trả tiền, tôi sẽ trốn nợ, chuyển tới thành phố khác là được rồi, nói

thật, thực ra tôi thích Bắc Kinh hơn. ”

Rachel dở khóc dở cười: “Anh chịu trách nhiệm thế này à, trốn chạy bỏ đi



“Còn cách nào nữa? Dù gì Emma cũng có tiền, bốn trăm nghìn có phải cô ta

không trả nổi đâu, coi như tôi giết phú tế bần được rồi. ” Tôi kéo cửa xe: “Về

thôi, cô cứ yên tâm đi, việc này sẽ không ảnh hưởng tới cô. ” Một thứ mùi bốc

lên, trời ạ, đây chắc chắn là chiếc Benz thối nhất trên đời. “Hay là bây giờ anh thử điện thoại dò thám tình hình Emma

đi. ” Trên đường về, Rachel đề nghị.

“Giờ còn điện thoại gì nữa? ”

“Thì cứ giả vờ bây giờ chúng ta mới gặp tai nạn, anh gọi điện xin ý kiến

Emma, xem cô ta phản ứng thế nào? Để liệu mà chuẩn bị tâm lý. ”

Không hổ danh là thư ký, đúng là gian xảo hơn lập trình viên một chút.

Tôi điện thoại hỏi Hà Nghệ, báo cáo tình hình với cô ta, sau đó xin ý kiến xem

cô ta có muốn đưa người đến bệnh viện không? Để giống thật hơn, tôi cố ý điều

chỉnh giọng điệu cho nhanh.

Nghe xong lời của tôi, Hà Nghệ không chần chừ một giây nào cả mà lập tức

trả lời: “Đưa người tới bệnh viện ngay.”

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, để chắc chắn hơn nữa, tôi hỏi thêm:

“Nhưng người đó máu me đầy người, nếu đặt ở băng sau, những băng này phải làm

sao? Tôi nghe nói băng ghế này tốn cả bốn trăm nghìn nhỉ? ”

Điện thoại bên kia yên tĩnh một vài giây, sau đó tôi nghe thấy Hà Nghệ

nói rất bình tĩnh: “Những dãy ghế này có thể thay cũng có thể rửa sạch sẽ, những

thứ này không cần anh lo, anh chỉ cần đưa người đi là được rồi.”

Thánh chỉ trong tay, tảng đá trong lòng tôi triệt để thả xuống, gác điện

thoại, tôi cố tình tỏ ra tiếc nuối nói với Rachel: “Xem ra tôi không có hy vọng

đến Bắc Kinh rồi. ”

Về công ty chẳng bao lâu, Rachel có chút hoảng hốt chạy lại tìm tôi:

“Emma bảo anh đi tới Cửu Trại Câu một chuyến ngay.” Đừng tưởng Hà Nghệ mời tôi

đi du lịch nhé, Mythory đặt tên riêng cho từng gian phòng họp, Cửu Trại Câu

chính là phòng họp nhỏ ở một góc khuất xa xôi nhất của công ty.

“Cô ta tìm tôi có chuyện gì? ”

“Không biết. ” Rachel lắc


XtGem Forum catalog