
trẻ không có lý trí, nhưng có lẽ cũng nghe được mọi lời nói. Để lâu hơn, nó có thể kết hợp cùng
tên đó gây nên nhiều chuyện nữa. Lúc đó có muốn diệt đi cũng lắm điều
phiền phức, có thể làm Nương Tiên tổn thương càng sâu nặng thêm hơn.
Cô bé bỗng nhiên lại ôm chặt lấy người phía trước. Gương mặt xinh đẹp nhăn lại vì đau đớn, giọng run run:
- Đừng đánh nữa. Mẹ sẽ đau chết mất. Đừng!
Cùng lúc đó, Sát Tinh cũng cảm nhận trong bụng Nương Tiên có thay đổi. Lại
một luồng khí ấm áp len vào. Đứa con trai toàn thân ửng đỏ, hai hốc mắt
cũng như đang phát sáng. Miệng nó thốt lên những tiếng gầm gừ. Một con
vật kinh khiếp bỗng dưng xuất hiện trước mặt cả ba. Cô bé nhỏ sợ hãi,
nắm lấy tay Sát Tinh, run rẩy:
- Làm ơn, àm ơn cứu với. Ca sẽ không chịu nổi cái vật đó. Cứu với!
Bọn nó biết cái vật phía trước là gì? Rõ ràng con bé này đã sớm hình dung
được nguy hiểm. Lúc Sát Tinh rời bụng Nương Tiên, cái bào thai này chỉ
là một khối thịt. Khi trở về nó đã có trí khôn, lại còn tách làm hai
nửa. Trong thời gian vắng mặt của hắn, tại đây đã có những biến đổi nào?
- Giúp thế nào? Giết chết hắn nhé!
- Không được. - Cô bé con nước mắt lưng tròng - Ca đã thê thảm lắm rồi.
Ca bị nhiễm máu của cha. Con quái này nữa, sẽ làm ca nổi điên lên. Chắc
chắn nó sẽ hại chết ca. Anh làm ơn, làm ơn giết nó đi.
- Ta không có khả năng đó. Em thấy đó, ta rất yếu mà.
- Không… anh có mà… - Cô bé lại nức nở - Anh tự do ra ngoài được. Anh có thể nói chuyện được với cha. Cứu với!
Sát Tinh vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh của cô bé. Nó chân thật, mềm mịn trong tay hắn. Những giọt nước mắt này mới chỉ là một bào thai mà đã biết
khóc vậy sao? Hắn đưa tay lên, nhắm thẳng vào con vật đó. Con vật dài
ngoằng gớm ghiếc đang lườm lườm hướng về phía tên con trai. Một đòn tấn
công bất thình lình, đập mạnh vào cô con gái nhỏ. Thân hình bé bỏng văng ra xa. Sát Tinh dùng hết sức. Đó là một đòn trí mạng. Từ cái thân xác
bé xíu đó, một luồng sương mờ mờ ảo ảo. Tuy không nhận rõ nhưng Sát Tinh vẫn tin, mình phán đoán không sai:
- Con của Thiệu Khải
Đăng quả nhiên lợi hại. Ngươi định lợi dụng ta đối phó với Huyết Phù,
sau đó trong cái lớp của một cô bé ngây thơ, trong sáng sẽ cho ta lại
một đòn trí mạng để thuận lợi ra đời. Mưu kế không phải là không tốt…
Nhưng với một kẻ vốn sống bằng mưu tính, cách thức đó chưa đủ gian xảo
để lừa ta đâu… Trong cơ thể của
Nương Tiên, nhiệt độ càng lúc càng nóng. Đứa bé trai xấu xí lúc nãy cũng đã biến mất. Xung quanh Sát Tinh không có động tĩnh. Tất cả chìm vào
lặng im. Cái yên tĩnh đáng sợ. Hắn cũng có thời gian suy nghĩ một số
việc. Thiệu Khải Đăng dùng Huyết Phù… Đó chẳng phải là một loại thuốc
độc sao? Hắn muốn sau khi bào thai đó loại bỏ Sát Tinh cũng không thể
chào đời được. Nó quá thông minh, thậm chí là gian xảo, nếu được ra đời, không phải là mối họa cho thế gian sao? Không phải… Không thể. Thiệu
Khải Đăng không hề quan tâm đến sống còn của những người không liên quan đến hắn. Không để đứa bé này ra đời, có phải là bởi cả bản thân hắn
cũng không hiểu được, chẳng thể khống chế nó hay không? Cuộc chiến này
càng lúc càng… không biết đường nào mà lần. Sát Tinh là kẻ thất thường.
Ngẫm lại thì ngoài vài chuyện từng gây ra trong quá khứ, ví dụ như nặng
thì mượn tay vài người nào đó làm một số quốc gia bị diệt vong, chìm
trong máu lửa, nhẹ thì làm vài gia đình tan nát, mượn nước mắt và thống
khổ thay cơm, Sát Tinh cũng chưa khiến thế giới này bước vào diệt vong.
Thế thì cũng không hẳn là xấu xa quá nhỉ? Trong bụng, dòng máu Nương
Tiên đang chảy, dường như có gì khác lúc nãy, nóng hơn bình thường.
Luồng khí lạnh bất ngờ từ đâu tỏa đến làm dịu đi phần nào cái nóng.
Nhưng mà…
- Đừng phí hơi sức bày ra nhiều trò nữa. Huyết Phù đang phát huy tác dụng của nó. Ra đây đi!
Cũng vẫn là im lặng. Bào thai nhạy cảm với nguy hiểm. Đã biết Sát Tinh là kẻ địch, đương nhiên sẽ không lộ mặt ra.
- Không ra à? Được rồi…
Sát Tinh lẩm nhẩm một câu phù chú nhỏ. Nhiệt độ thay đổi. Không còn nóng
nữa, xung quanh bỗng trở nên lạnh như băng đá. Máu của Nương Tiên cũng
càng lúc càng lạnh. Sát Tinh đánh đòn cuối:
- Ra đi nhóc… Máu không chảy được đó, mẹ không chỉ chết mà dinh dưỡng để nuôi cơ thể
cũng không còn. Không lẽ em muốn chết chung với ta sao?
Có cái gì đó run nhè nhẹ… Sát Tinh nhận ra điều đó rất nhanh. Quả nhiên
chỉ một lúc sau, phía trước hắn đã có hai vòng xoáy tụ lại. Khi ổn định, Sát Tinh nhận ra cô con gái lúc nãy. Hoàn hảo không sai sót. Bên cạnh
đó cũng là đứa bé trai, nhưng khác với lúc nãy. Nó có đôi mắt nâu sẫm,
gương mặt lạnh lùng. Nhìn biểu hiện trên gương mặt, Sát Tinh có thể kết
luận, nếu có cơ hội ra đời, đứa trẻ này sẽ không khác mấy Diệp Vũ Tường, một dạng trầm cảm bẩm sinh:
- Anh… anh nghĩ chúng ta sẽ phải làm sao?…
- Lúc nãy…
- Anh hai và tôi đều thấy anh rất nguy hiểm. Chúng tôi muốn giết anh… Nhưng anh rất khó…
- Khó giết phải không?
Cô bé nhỏ gật đầu. Còn đứa bé trai vẫn vậy. Ánh mắt hờ hững, lạnh căm.
- Tôi nói với anh hai, nếu anh về, chúng ta sẽ cùng tiêu diệt anh. Tôi