
àn năm có lẻ… Cũng không biết nữa, từ lúc mang nó về. Đứa trẻ của số
phận. Đứa bé khiến Pháp Hải thiền sư không thể nhốt Bạch xà trước khi nó chào đời. Từ khi sinh ra đã định sẽ là kẻ phá hoại nhân gian, mang chết chóc đến cho bao người. Thế gian thật khổ, hết nạn Huyết Ma, Thi Quỷ
lại phải đối diện với cảnh bị Sát tinh tận diệt. Biết làm sao được, số
phận có thể sắp đặt cho con người nhưng đối với tạo hóa và các vật dị
thường thì bất lực nhưng biết làm sao với nó, không thể nào giết nó, bởi ngay khi vừa muốn xuống tay, thiền sư đã bắt gặp ở đứa trẻ ấy một nụ
cười…
- Ta đã không thể. Người thì có thể, hãy trông coi nó. Đừng để nó làm hại thế gian này.
Ông trao nó cho một đệ tử thân tín, mang đi thật xa. Cũng để đề phòng hậu
họa, thiền sư cũng chọn một đứa trẻ thuộc xà tộc giả danh. Thanh xà cứ
ngỡ Văn Thiện Tùng là giọt máu của tỷ tỷ mình đã mang đi. Không ai hay
biết, chuyện năm xưa theo thời gian lui vào dĩ vãng. Ngoài Pháp Hải
thiền sư và thần số phận, không ai biết lai lịch thật của thiên đế mới.
Bó nó vào trong trách nhiệm phải bảo vệ nhân gian, làm thiên đế thực ra
cũng là một cách khống chế hữu hiệu để Sát Tinh trở thành một bậc Cứu
Tinh.
- Biết từ bao giờ?
- Lâu lắm rồi… Không nhớ nữa…
Thiên đế chỉ hờ hững đáp rồi lao nhanh xuống Lôi Phong tháp. Người phụ nữ ấy, trong ký ức của hắn có gương mặt rất đẹp. Khi sinh hắn, bà không hề
biết, hắn vốn định chỉ mượn thân thể đó như một vật ký sinh. Rồi lúc mơ
hồ nhận thấy nguy hiểm của tình thế, có lúc hắn đã định xé nát bụng bà
ta, thoát ra ngoài. Thế mà… Chỉ bởi một câu nói: “Tôi chấp nhận vạn kiếp không siêu thoát, chỉ xin đại sư cho con tôi được nhìn thấy ánh mặt
trời. Đại sư… Tôi có tội, nhưng con tôi là vô tội”. Thiên đế nhắm nghiền mắt. Không nhớ nữa, không cần quan tâm nữa. Nợ của bà, ta đã trả. Đáng
lẽ là tu vi của Bạch xà đã bị hủy vì tội nghiệt to lớn, song vì một cuộc thương lượng mà ngay cả thần số phận cũng không biết đến, Sát Tinh chấp nhận ngôi vị thiên đế, chấp nhận một cuộc sống không có điểm bắt đầu
cũng như kết thúc. Xung quanh toàn là trách nhiệm, là nghĩa vụ, đổi lấy
Bạch nương tử được an toàn, mãi mãi khép đời trong ngọn tháp Lôi Phong.
Bây giờ bà thoát khỏi đó, trở thành tội đồ của nhân gian. Trách nhiệm sẽ buộc thiên đế phải đứng bên bờ lựa chọn, bảo vệ hay là phải xuống tay
với mẹ ruột của mình? Mệt mỏi… Thảo nào lão thiên đế cũ khi có cơ hội
lại trốn nhanh đến thế. Thiên đế đang cười, nhưng đó là nụ cười của sự
thê lương.
Bác sĩ vừa ra ngoài. Thiệu Khải Đăng hớt hải chạy tới ngay:
- Cô ấy…
Mạch tượng của nàng rất lạ. Hắn có nghe mà nghe mãi cũng chẳng hiểu được gì nên đành phải ngồi ngoài cửa, nôn nóng nhìn vào:
- Bác sĩ… Cô ấy có sao không?
- Không sao… Nhưng có hiện tượng thiếu máu - Bác sĩ khẽ cười - Phụ nữ mang thai thường như vậy. Không sao đâu!
Rầm! Thiệu Khải Đăng nghe đầu óc ong ong… rồi không biết gì nữa. Hình như
hắn té xỉu thì phải. Phản ứng bình thường nhưng so với người khác thì có vẻ dữ dội hơn. Bác sĩ quay sang Phạm Vĩnh Kỳ, nhẹ nhàng:
- Còn cô gái đi chung với cô ấy ban đầu không có ý định khám nhưng sau đó thì tôi cũng khuyên cô ấy kiểm tra. Cô ấy cũng đã mang thai… khoảng
chừng hơn 2 tháng.
Người cha này thì khá hơn. Nhưng tay
hắn thì run run, nụ cười xã giao vừa mới nở trên mặt đã nhanh chóng đóng băng. Cuối cùng thân thể cao lớp đó phải vịn vào tường, đối với người
đàn ông nằm dưới đất kia thì dường như quên mất:
- Bác sĩ nói sao ạ? Khiết Nhi… Khiết Nhi cũng mang thai?
- Phải rồi.
Phạm Vĩnh Kỳ có cảm giác xung quanh mình có nhiều mây trắng. Hắn như đang
được bồng bềnh bay trên một đám mây. Những lời bác sĩ bên cạnh, hầu như
không còn lọt nổi vào tai hắn nữa:
- Tôi có kê toa thuốc… Chú ý một chút tới vấn đề dinh dưỡng của các thai phụ.
Bác sĩ ngừng lời. Ông không phật lòng bởi phản ứng hờ hững của người thanh
niên đó. Những kẻ làm cha lần đầu đều có ít nhiều ngu ngơ như vậy, đã
nhiều lần chứng kiến rồi. Phượng hoàng tiếp nhận tin này rất mau. Nó vốn cũng thích trẻ con mà, huống gì cô Thạch mang thai, “thần tượng” của nó sẽ không có thời gian quậy phá hơn. Chủ nhân chắc cũng an lòng hơn
trước tin này. Song, điều mà phượng hoàng lẫn thần số phận đều không ngờ là phản ứng của thiên đế. Con người ôn hòa đó bỗng gầm lên… Đôi mắt
cũng đổi sang màu đỏ quạch:
- Không được… Tuyệt đối không được. Hai đứa trẻ ấy, tuyệt đối không được chào đời. Không được phép chào đời.
Một luồng nhiệt khí cũng tỏa ra. Không khí bỗng trở nên nghẹt thở. Lôi
phong tháp nhỏ hẹp, bây giờ càng nóng hơn bởi sự thay đổi bất ngờ này.
Trong cơn mộng, Nương Tiên thấy mình đang đứng trước một nơi xa lạ. Toàn thân nàng không còn sức, nhưng trong cơ thể lại có một nguồn nhiệt lan tỏa.
Dễ chịu… Thật sự rất dễ chịu. Nàng mở mắt… Không phải là khoảng không mờ mịt như nàng từng thấy. Là một gương mặt, Nương Tiên hơi nhíu mày để
nhớ, sao lại chút không nhận ra được?
- Tỉnh rồi… Tiểu Tiên tỉnh rồi!
Là hắn. Cái giọng nói ấy, Thiệu Khải Đăng!
- Anh… Sao tôi lại ở đây? Đây là… ?
- Bệnh viện. - Thiệu K