
hải Đăng hớn hở báo công. - Anh đưa… Tiểu Tiên vào đấy.
- Anh.
Mọi chuyện quay về, rõ ràng hơn một chút. Nương Tiên mặt đỏ bừng khi hắn tự nhiên đỡ mình dậy, sau đó ôm nàng gọn trong lòng:
- Ăn cháo đi!
Ăn? Đúng là bụng rất đói. Nương Tiên ngoan ngoãn hé miệng. Ngụm cháo đút
vào đôi môi nhỏ nhắn, thật cẩn thận. Vừa đút, Thiệu Khải Đăng vừa nói:
- Ráng ăn cho nhiều vào. Em bé cũng được ăn thì mới khỏe.
Em bé? Nương Tiên chồm dậy ngay sau đó, đôi mắt đẹp hiện rõ sự kinh ngạc lẫn bàng hoàng:
- Anh mới nói gì? Tôi?
- Em có con rồi. - Thiệu Khải Đăng như đang khoe khoang chiến tích, tươi cười - Con của anh nữa. Nàng và anh có con rồi.
Có con? Có con là làm mẹ. Nương Tiên vô thức đưa tay xuống bụng, đầu óc cũng ngơ ngẩn theo, chỉ biết lắp bắp:
- Tôi có… Có con với anh sao? Tôi… .
Tay Thiệu Khải Đăng lướt trên gương mặt xinh đẹp. Môi hắn từ nãy giờ không thể khép lại vì mải mỉm cười:
- Ừ. Nàng có con rồi. Lúc nãy anh quên hỏi Bác sĩ, nhưng chắc không thua Tiểu Kỳ Kỳ đâu. Hơn 2 tháng.
2 tháng? Nhưng họ mới… mới bắt đầu quan hệ gần đây thôi mà, sao lại có
thể có con hơn 2 tháng? Thiệu Khải Đăng không để ý tới vẻ thẫn thờ của
Nương Tiên, âu yếm:
- Để ý chuyện đó làm gì. Nàng cứ nghỉ ngơi, khỏe thì về nhà, chờ sinh con. Anh ra ngoài, kiếm nước cho nàng uống nhé?
Hắn vừa đi là cửa cũng mở. Khiết Nhi mang theo một ít trái cây, bước vào:
- Phu nhân!
- Sư phụ tỷ… Người…
Nương Tiên nhìn cô gái mới bước vào với nụ cười nhẹ trên môi. Phụ nữ giai
đoạn này thường đồng cảm với nhau, nhất là khi cả hai đều mang con trong bụng.
- Đừng gọi em là phu nhân gì hết. Em và… và người đó…
Biết Nương Tiên muốn nhắc tới ai, Khiết Nhi dịu dàng:
- Chị hiểu. Chị cũng biết em cũng không đến nỗi oán ghét sơn vương. Cho anh ấy một cơ hội đã là tốt lắm.
Cô không biết câu nói vô tình đó làm cho Nương Tiên lại ngẩn người. Cô
không oán ghét hắn, bây giờ đúng là không ghét một chút nào nữa. Song cứ nghĩ tới việc hắn không biết khi nào là đùa cợt, khi nào là thật tâm
lại thấy lo sợ. Còn về chuyện yêu hay không yêu thì cũng thật khó nói.
Trước đây cũng đã chớm tình cảm, thời gian qua tiếp xúc, hương vị yêu
thương chẳng thể nói là không có. Nếu không có cảm giác, nàng sẽ không
hết lần này đến lần khác để hắn chiếm đoạt mình mà chẳng có chút phản
ứng nào:
- Chị… chị cũng có sao?
- Ừ. - Trên má Khiết Nhi là sắc hồng, song nụ cười lại tràn ngập hạnh phúc - Chị có hơn 2 tháng rồi.
- Còn em… ? - Nương Tiên hoang mang - Em nghe… người ta nói là em cũng có hơn 2 tháng. Nhưng em… em và người ta mới có quan hệ gần đây thôi. Tính ra lần đầu cũng là cách đây… hơn 3 tuần. Em không thể nào có tới 2
tháng được?
Khiết Nhi cũng biến sắc mặt. Chuyện này cô cũng không hiểu. Bởi cô là người, trong khi phu nhân thì.
- Cơ thể phu nhân khác với Khiết Nhi. - Phạm Vĩnh Kỳ cũng vừa vào tới -
Tuy bề ngoài như là một bào thai 2 tháng nhưng thực sự Thiếu chủ nhân đã có từ rất lâu. Có điều không hiểu, tại sao thời điểm này người lại...
- Hạt giống đó có đặc điểm kỳ lạ như thế - Giữa gian phòng rộng, thiên đế bất ngờ xuất hiện - Nó giấu đi sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất để không ai nhận thấy. Khi điều kiện không thuận lợi, nó cũng sẽ ngủ yên
để mà chờ đợi. Đến lúc không có khả năng nguy hiểm nữa, nó mới vươn vai
mở mắt chào đời.
Nương Tiên ngây ngốc sờ tay lên bụng.
Một cái lắc nhẹ trong cơ thể như là một cái cụng nhẹ vào tay mẹ, hay
đúng hơn là một lời chào. Thiên đế môi nhếch khẽ, đôi mắt đỏ quạch trông rất khác thường ngày:
- Mỗi thời đại đều chỉ có một Sát
Tinh tồn tại. Có ngươi sẽ không có ta, có ta sẽ không có ngươi. Dù giữa
chúng ta có tồn tại quan hệ máu thịt. Dù ngươi mất đi sẽ làm con gái ta
đau khổ, thậm chí không bao giờ tha thứ cho ta, song, một khi đã nhận
trên vai trách nhiệm, ta sẽ phải làm đến cùng. Ngươi không được chào
đời… Tiểu Sát Tinh nhỏ bé.
Loạn… mọi thứ càng
lúc càng không nằm trong tầm kiểm soát của thần số phận. Chỉ trong một
thời gian ngắn Huyết Ma, Thi Quỷ rồi bây giờ là Sát Tinh xuất hiện nhưng với Sát Tinh, thiên đế mới có vẻ rành rẽ. Bản thân một kẻ đã sống hàng
nghìn năm tháng, thần số phận đều chưa nhìn thấy Sát Tinh xuất hiện. Hắn là ai? Lợi hại thế nào? Sát Tinh là thứ sinh vật không ai nhìn thấy.
Khác với Huyết Ma, Thi Quỷ tuy giết người như ngóe nhưng không quan tâm
tới sự tranh giành trên dương thế. Những sinh vật của máu và giết chóc
ấy chỉ lặng lẽ sống trong góc lặng cuộc đời. Sát Tinh là một thứ mơ hồ
hơn. Nhưng nó là có thật. Sức tàn phá của nó không chỉ là một vài cá
thể, không chỉ là cái chết tức thời mà là một quá trình phá hoại lâu
dài. Nếu để Sát Tinh tồn tại, kết cuộc của thế giới chỉ là cái chết.
Sinh vật đó là ngọn nguồn tai họa. Tuy nhiên, chẳng ai kể cả thần số
phận biết được nó đang ở đâu, đang tồn tại trong hình ảnh vật hay người?
- Khi ta biến mất ngươi đã tìm thiên đế mới bằng cách nào vậy? Ngươi có
xem xét kỹ thân phận của hắn, có đơn giản chỉ là con trai của Bạch Xà?
Thần số phận không quay đầu nhìn lại nhưng vẫn biết ai đang đứng sau mình.
Cảm giác