
rong phòng, khuôn mặt diễm lệ đắc ý tươi cười, dôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào Huyền Thương.
Ba người trong phòng trong lúc nàng cất
tiếng cười đã sớm cảnh giác đứng dậy phòng bị, mà Huyền Thương sau khi
phát hiện là nàng, đã đem A Tô bảo vệ phía sau mình.
Cô nương này là ai? Nghe giọng nói kia
vừa quen vừa lạ, khiến người ta nhất thời nghĩ không ra nghe qua ở đâu. A Tô chỉ có thể dựa vào tiếng nói để nhận người nhất thời nhíu mi suy
nghĩ, may mắn Huyền Thương rất nhanh liền giải nghi hoặc của nàng.
“Đại tiểu thư, cô là tới muốn lấy đầu
Huyền Thương à?” Hắn vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng, trong lòng lại
đóng băng trầm trọng. Đáng chết! Đồ Diễm Dao tìm được hắn, có nghĩa
những người khác trong Huyền Cực Môn cũng sẽ biết tung tích của hắn, hắn thật sự nên mang theo A Tô mau chóng rời khỏi, nhưng mắt A Tô còn phải
chờ ‘người vợ của bạn’ Nam Cung Dịch đến, hắn không thể bỏ qua cơ hội có thể để A Tô hồi phục thị lực.
Đại tiểu thư? Nghe vậy, A Tô không khỏi run rẩy cả người, bàn tay mềm xoa khóe mắt, nhớ lại ác mộng hơn mười năm trước……
Ta ghét cặp mắt kia, mù là tốt nhất! Mù là tốt nhất……
Thấy thiên hạ dán phía sau run rẩy, Huyền Thương biết nàng khẳng định đã biết Đồ Diễm Dao đến, cho nên nổi lên
cảm xúc sợ hãi kinh hoảng, nhất thời ngực có chút đau.
“Huyền Thương, huynh biết ta thích huynh, sao có thể muốn đầu của huynh?” Tâm tư toàn dừng trên người ý trung
nhân, Đồ Diễm Dao căn bản lười để mắt chú ý đến sự tồn tại cảu nữ tử sau lưng hắn, khuôn mặt kiều diễm cười sáng lạn như hoa. “Cha hạ lệnh giết
huynh, khẳng định là nhất thời tức quá, huynh theo ta trở về nhận lỗi
với cha, ta cầu xin, cha nhất định sẽ tha thứ cho huynh.”
Lời này vừa nói ra, Huyền Thương vẻ mặt
không thay đổi, nhưng A Tô kinh ngạc vì tâm ý của Đồ Diễm Dao đối với
hắn, mà Nam Cung Dịch bên cạnh xem diễn cũng nhịn không được cười thầm
trong lòng……
Ha ha, thì ra nghĩa đệ lại được cô nương hoan nghênh như vậy, thật là nhìn không ra nha!
“Đa tạ đại tiểu thư nâng đỡ! Huyền Thương tự nhận mệnh hèn, không xứng đôi với đại tiểu thư.” Huyền Thương vẫn
biết nàng đối với mình có ý, nhưng mình vô tâm, khi ở Huyền Cực Môn, làm như không biết, nếu có thể tránh liền cố hết sức tránh cô ta, lúc này
đây lại nghe chính miệng cô ta nói yêu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước,
giống như người chết.
“Ngươi!” Không dự đoán được mình lại bị
cự tuyệt, Đồ Diễm Dao vừa ngạc nhiên vừa giận, không dám tin, không nhịn được quát lên. “Huyền Thương, ta thích ngươi là phúc khí của ngươi!
Phải biết rằng, cùng ta thành thân, vị trí kia của cha ta trong tương
lai chính là cho ngươi ngồi, chẳng lẽ ngươi không động tâm?”
Đại vị kia trong môn bao nhiêu người mơ
ước, mọi người đều vội vàng lấy lòng, nịnh hót nàng, muốn được nàng
phương tâm ưu ái, Huyền Thương sao có thể không muốn?
Lời nói của cô ta toàn coi mình là chủ,
giống như mỗi người đều nên vì được cô ta yêu mến mà mừng như điên, làm
người ta nghe xong không khỏi lắc đầu muốn cười, ít nhất Huyền Thương
liền cảm thấy buồn cười.
“Huyền Thương đối với đại vị của môn chủ
không hứng thú, cho nên ta bỏ đi, không phải sao?” Cười nhẹ mỉa mai,
không muốn tiếp tục dây dưa, dứt khoát đem A Tô phía sau ôm vào lòng
mình, cho cô ta xem kĩ càng. “Đại tiểu thư, Huyền Thương không có phúc
để cô yêu mến, ta là người đã thành thân có vợ con.”
“Là ả ta?” Trừng mắt nhìn nữ tử tái nhợt
bình thường trong lòng hắn, Đồ Diễm Dao khiếp sợ vạn phần, tiếp đó là
tức giận bùng lên. “Ả ta là ai? Nữ tử bình thường như thế sao so được
với ta?”
Trong lúc tức giận, lại phát hiện nữ tử
cặp mắt lớn có vẻ cực kì trống rỗng lại vô thân, lập tức bừng tỉnh, đáy
mắt nổi lên vẻ hèn mọn. “Ông trời! Ả ta còn là phế nhân mắt mù! Huyền
Thương, ngươi cũng bị mù mới có thể nhìn không ra khác biệt của ta cùng ả ta sao?”
Trào phúng cười nhạo, không muốn tin tưởng hắn lại lựa chọn một con mù mọi thứ đều thua kém nàng.
“Đại tiểu thư, nói chuyện hãy cân nhắc,
đừng để ta nghe được cô nói nàng là phế nhân mắt mù lần nữa!” Khắp thiên hạ Đồ Diễm Dao không có tư cách nói nàng như vậy nhất! Sự tức giận mãnh liệt dưới đáy lòng sinh ra, Huyền Thương giọng điệu lạnh độc khác
thường.
“Thương!” Phát hiện trong thân hình căng
thẳng của Huyền Thương cất giấu tức giận to lớn, A Tô theo bản năng vỗ
ngực của hắn trấn an, khuôn mặt tái nhợt thèm để ý cười yếu ớt. “Đại
tiểu thư, A Tô tuy rằng mắt mù, nhưng ta vẫn luôn cố gắng sống tốt, ta
không phải một phế nhân.”
Cảm xúc sợ hãi đối với Đồ Diễm Dao mới vừa rồi, vì Huyền Thương bảo vệ ôm ấp mà biến mất không dấu vết.
A Tô? Tên này thật quen! Cáu giận nhìn
chằn chằm cặp mắt to làm người nhìn không khỏi chán ghét, nhìn nhìn, một đôi mắt trong trí nhớ xa xưa cơ hồ đã quên đi bỗng dưng hiện lên trong
óc, cùng đôi mắt to trống rỗng vô thần trước mắt dần dần trùng nhau……
“Ngươi là hạ nhân ti tiện năm đó, A Tô?” Bỗng dưng, Đồ Diễm Dao kinh sợ kêu to, nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ.
“Đại tiểu thư, là ta.” Gật nhẹ đầu, nàng mỉm cười.
“Thì ra năm đó một kiếm kia của cha ta
không giết chết n