
ác có cặp mặt bắn thẳng vào người cô.
Anh hơi nhíu mày.
Cô không biết mình bị Triệu nhụy kéo dậy hay tự đứng lên, hai chân có chút run, đầu lưỡi cũng không tự chủ được: “Mình tên An, An Tư Đông,
minh, mình trong bộ phận bảo mật dữ liệu, nhóm lỗi. . . . . .”
Mọi người cười vang lên. Sếp cô ngồi ở hàng ghế đầu, quay đầu nháy
mắt với cô: “Chúng ta không phải là nhóm lỗi, mà là nhóm chống lỗi,
thiếu một chữ, khác biệt rất lớn nha!”
Mặt cô nhất định rất đỏ, ấp a ấp úng còn định tiếp tục giới thiệu
chuyên ngành …, Khúc Duy Ân lại chen vào: “Được. Bạn tiếp theo?” Ánh mắt liền quay sang cái tên người mới kia, không nhìn cô nữa.
Mãi cho đến khia hơn mười mấy người mới tự giới thiệu xong, anh cũng
không quay sang nhìn cô một lần nào. Rồi anh quay người, đưa lưng về
phía cô, về lại chỗ kế ông Mã ngồi xuống.
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa thấy anh lại cảm thấy anh thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt, dáng người, giọng nói, ngay cả cách nói chuyện
của anh cũng không thay đổi.
Cái thay đổi chính là thái độ, còn có. . . . . . Tình cảm của anh.
Cô chỉ là tự mình đa tình, cứ cho rằng anh cũng như cô, mấy năm nay
vẫn nhớ cô, vẫn như cũ yêu cô sau những việc cô tổn thương anh?
Ah từng nhắn lại trên BBS, câu cuối cùng anh nói với cô: Tôi sẽ không ngu nữa.
An Tư Đông có chút mất hồn mất vía. Cô như kẻ vô hồn họp xong, vô hồn về lại phòng làm việc, vô hồn chình lại tài liệu, lại như người vô hồn
bưng cốc đi lấy nước.
Trong phòng nghỉ Triệu Nhụy và Hứa Hoàng Vĩ đang tranh thủ thời gian
tán gẫu. Hứa Hoành Vĩ chào cô, cô cũng không thấy, đi thẳng tới bình
chứa nước khoán.
”Eh, bà làm gì mà ngơ ngơ ngác ngác vậy! Nước chảy ra kìa!”
Cô cúi đầu nhìn, nước trong đi đã sớm đầy, tràn ra khỏi bồn nước, lại dọc theo thân bàn chảy xuống đất, ướt một mảng lớn. Triệu Nhụy chạy qua giúp cô tắt vòi nước: “May là mở nước lạnh, nếu nước sôi thì hầm bà
thành heo quay luôn rồi! Suy nghĩ cái gì mà mất hồn luôn vậy?”
”Oh`, đang nghĩ cái lỗi kia giải quyết như thế nào. . . . . .” Cô bưng ly lên, tiếp tục vô hồn đi về chỗ.
“Lập trình viên như mấy người nhập tâm lên thật là đáng sợ.” Triệu
Nhụy nhìn cô đi ra phòng nghỉ, lại tiếp tục nói chuyện với Hứa Hoàng Vĩ, “Mới nãy nói tới đâu rồi . . . . . . ầ, bà thấy sao?”
Hứa Hoành Vĩ nói: “Trước kia cứ nghe bồ nói Owen đẹp trai sao sao,
tôi còn tưởng thần thiên hạ phàm, giờ gặp rồi cũng đâu có đẹp bằng
Jason đâu.”
An Tư Đông vừa nghe đến tên Owen, lỗ tai lập tức dựng đứng, đứng ở cửa không đi.
”Sao lại không đẹp trai, nhìn rất man nha, còn Jason lại giống cong tử bột . . . . .” Triệu Nhụy không phục, nhìn thấy An Tư Đông đúng ngay cửa chưa đi, liền gọi cô lại, “An Tư Đông, bà qua đây nói câu công bằng coi, rốt cuộc là Jason đẹp trai hay là Owen đẹp trai?”
“Ách. . . . . .” Cô chột dạ uống một ngụm nước, “Mình cũng cảm thấy Jason tương đối đẹp trai hơn. . . . . .”
Hứa Hoành Vĩ hức mặt lên nói: “Tôi nói mà, bồi chính là có thành
kiến với Jason, ảnh là hot boy của trung tâm kỹ thuật, đây là sự thật.
Owen thật ra cũng không tệ, nhưng luận về tướng mạo vẫn kém xa Jason.”
“Đúng vậy đúng vậy, ” An Tư Đông vừa chột dạ uống nước vừa phụ họa, “Chõ nào đẹp trai, một chút cũng không đẹp . . . . . .”
Toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô biết anh tốt nhất là được. -_-b
Triệu Nhụy lại không phục : “Vậy bà nói coi, ảnh có chỗ nào không tốt?”
An Tư Đông nhìn nhìn cô bạn, lại nhìn sang Hứ Hoành Vĩ: “Hỏi mình?”
”Đương nhiên là hỏi bà.”
Cô vắt hết óc tìm từ ngữ: “Cái dáng người cao to, lưng hùm vai gấu,
nhìn qua thấy rất ngốc. Bà nói đi trước giờ người ta chỉ nói ‘ một tên
đại ngốc ’, không ai nói ‘ một tên tiểu ngốc’ nè? Giờ khỏe mạnh như vậy đến năm ba mươi bốn mươi tuổi mập ra nhất định là một ông bụng bự. Da
cũng không đẹp, cũng hết hè ròi còn đen như vậy. Giờ đang thịnh kiểu hot boy mắt một mí, mắt sâu nhỏ sẹt điện mới mê người, con trai mắt to hai
mí nhìn không phải rất kỳ sao? Còn có kiểu tóc kia, bà thấy qua diễn
viên người mẫu nào tóc cụt ngủn vậy không?”
Kỳ thực cô cảm thấy con trai cao to rất có cảm giác an toàn, da đen
một chút mới có hương vị đàn ông, mắt nhỏ nhìn giống gian thường không
bằng mắt to trung hậu thành thật, tóc ngắn nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái
lưu loát, lông xù còn rất đáng yêu. . . . . . Tóm lại cô cảm thấy anh
chỗ nào cũng đẹp hết chỉ hận không thể lập tức cướp anh về rồi tìm một
chỗ không người giấu anh đi, nên mấy người đừng hỏi tôi nữa được không?
=_=
Triệu Nhụy vẫn cứ không phục: “Kiểu tóc cũng là lý do hả? Trần Đạo
Minh, Phương Trung Tín đều cạo đầu đinh, không phải rất đẹp sao. Cao đàu đinh còn đẹp trai mới thật sự là đẹp trai đó!”
Ta cũng đâu có nghĩ như vậy, là bà ép tôi nói . . . . . . T_T
”Xuỵt xuỵt, ” Hứa Hoành Vĩ bỗng nhiên nhỏ giọng liếc mắt ra hiệu, “Có người đến đây.”
An Tư Đông vẫn đứng ngay cửa, nhìn lại, phía sau vài mét nhìn thấy ông Mã đang cầm ly bước tới.
Quan trọng không phải ông Mã, quan trọng là …….. Khúc Duy Ân đi theo phía sau ổng! >_<
Trời ơi, không biết mấy lời nói bậy bạ của mình có bị anh nghe thấy khôn