
, giống như chú cá linh hoạt, rất nhanh đã liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Tây nhìn anh bơi đi xa, quay qua
nhìn An Tư Đông le lưỡi nói nhỏ: “Em không cần ảnh dạy, ảnh chả biết
kiên nhẫn là gì, em học hoài mà không thở được, ảnh nhất định sẽ mắng em ngốc. Trước kia ảnh hay mắng em, còn cốc đầu em nữa, em thà tự mình tập còn hơn.”
Hả, trước kia?
Đang muốn hỏi, Tiểu Tây đã bơi qua chỗ
khác: “Qua đây đi, bên này ít người. Chị Đông Đông, em dạy chị duỗi chân trước. Chị làm giống như em nè, hai tay vịnh thành bờ, mặt để trên mặt
nước, tay hơi co, chân vòng từ ngoài vào trong…”
Mấy cái này hồi trước cô có học qua, An
Tư Đông ghé vào thành vừa học duỗi chân ếch, vừa tám với Tiểu Tây. Tiểu
Tây hỏi:” Chị Đông Đông, chị và anh Duy Ân là bạn đại học à?”
“Ừ… chung ngành.”
“Vậy chị biết bạn gái trước đây của ảnh như thế nào không?”
囧! Vì sao gặp bạn học cũ là bị hỏi vấn đề này vậy?
“Anh ấy ở đại học hình như không có quen bạn gái… Sau khi tốt nghiệp thì không rõ. Kỳ thật chị đã ba năm không
gặp lại anh ấy, giờ cũng không có làm chung bộ phận, chị và anh ấy cũng
không thân cho lắm…”Nên xin em đừng hỏi vấn đề này nữa… T_T
“Vậy… xem ra mẹ nói ảnh trước giờ chưa từng có bạn gái là thật rồi.” Vẻ mặt cô bé có chút buồn.
“Nhân vật phản đóng diện vai mẹ kế độc
ác xấu xa âm hiểm lại không có ý tốt” hỏi: “Nghe nói hai người là do phụ huynh giới thiệu?”
“Đúng vậy, dì Khúc là đồng nghiệp của mẹ em. Kỳ thật em quen anh Duy Ân lâu rồi, từ nhỏ em thường lấy anh ấy làm tấm gương để em noi theo. Lúc anh ấy học cấp ba còn dạy thêm cho em
nữa, có lẽ ảnh dạy thêm nhiều người quá, nên cũng chẳng nhớ ra em.”
Cấp ba đã quen nhau, vậy là còn sớm hơn cô? Phương diện lịch sử đã không có tính ưu việt rồi …
“Nhân vật mẹ kế phản diện” chưa từ bỏ ý định: “Tiểu Tây, em mấy tuổi rồi?”
“Vừa 20”
“Mới 20 à, vậy làm sao lại muốn đi xem mắt? Em xinh như vậy, bên cạnh chắc không ít bạn nam theo đuổi rồi.”
Cô bé có chút chột dạ: “Em đều nghe theo lời mẹ…”
Thời đại nào rồi chứ, phải tự do yêu đương, phản đối chuyện ép duyên! Cô bé, em làm gì phải nghe theo lời mẹ hả? = =
“Xem mắt đều lấy mục tiêu là kết hôn, em còn nhỏ như vậy, mới lên năm hai? Giữa năm ba phải không?”
“Em đi học hơi sớm, đã năm tư rồi, sang
năm tốt nghiệp. Lúc đầu dì Khúc cũng chê em quá nhỏ, nhưng anh Duy Ân
nói anh không ngại đợi em một chút.”
Đợi cái gì… anh đợi được à? Vậy sao không đợi tôi thêm một chút nữa? T-T
Nếu lúc trước anh chỉ cần đợi thêm một
ngày, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Có lẽ cô và anh sẽ quen nhau,
cha mẹ gặp mặt, thậm chí có lẽ sẽ kết hôn, rồi quang minh chính đại mà
đứng bên cạnh anh, chứ không giống như bây giờ chỉ có thể len lén núp ở
nơi anh hay đi qua.
Chỉ cần chệch một bước thì đã xa cả ngàn dặm.
Tiểu Tây bỗng nhiên nói: “Chị Đông Đông, em vừa phát hiện ra, tên chị viết tắt là ASD !”
“Nhân vật mẹ kế” vẫn xuất hiện nhưng sức mạnh tà ác không còn nhiều như xưa: “Đúng vậy, sao thế?”
“Tên em là ZXC, anh Duy Ân là QWE, là ba phím đầu tiên trên bàn phím nha! Em trước kia cũng không để ý, là anh
Duy Ân nói cho em biết, rất hay có phải không? Em đã nói chúng ta rất có duyên mà.”
(Các tên ở đây là phiên âm quốc tế của tiếng trung nên chữ cái bắt đầu không giống như tên phiên âm qua tiếng Việt mình)
… Mình chọn Priest của Human, nên gọi là gì thì tốt đây?”
… “ASD.”
… “Dùng chữ cái đầu của tên mình làm ID là ngốc nhất đó .”
… “QWE không chỉ là chữ cái đầu của tên mình, đó còn là ba chữ cái đầu tiên được xếp trên bàn phím.”
… “Xếp đầu bàn phím thì tốt lắm sao? Tên mình cũng nằm ở ba phím đầu nè.”
… “Uh, bạn nằm bên dưới mình, chúng ta rất có duyên.”
Cô nghĩ tới chuyện của trước kia. QWE,
ASD, có lẽ đã từng rất có duyên nhưng chuyện đã qua rồi. Giờ anh đã có
ZXC, đối xứng với QWE, có lẽ anh và ZXC càng xứng đôi hơn.
ASD chẳng qua chỉ là một bóng đèn, một lối mòn lại còn dày mặt chen vào giữa hai người họ.
Cô đột nhiên cảm thấy hành vi lúc này
của mình cứ như con ngốc vậy. Anh đã không còn là QWE của cô nữa, người
giữ nhân vật QWE trong game là cô chỉ vì cô không muốn quên chuyện quá
khứ đi thôi.
“Chị Đông Đông, nước vào kính chị kìa.”
“Ừhm, không sao…” Cô vùi mặt vào nước làm bộ đang tập duỗi chân.
Chắc là do dạo này làm nhiều chuyện đáng khinh quá, nên chỉ số may mắn của cô đã thành âm rồi. Vừa duỗi chân,
trên bắp chân bên phải đã truyền đến cảm giác đau đớn, chân không còn
nghe lời cô nữa.
Bi kịch, bắp chân rút gân. Bất ngờ nên cô không kịp chuẩn bị, ùm một tiếng, cả người cô rơi vào trong nước.
Tiểu Tây xông lên ôm cô, nhưng sức quá
yếu, người trong nước lại trơn, cô kéo mấy lần cũng không lên, gấp đến
độ hô to: “Anh Duy Ân, anh mau qua đây đi! Chị Đông Đông bị rút gân!”
Khúc Duy Ân đang bơi ở khu vực nước sâu
liền như còn lốc lao vào trong nước, từ dưới nước lao lên. Khu vực nước
cạn chỉ tới hông anh, hai tay bế An Tư Đông lên bờ.
Cô uống vài ngụm nước, bị nghẹn đến ho
sặc sụa, đùi phải rất đau, nước mắt nước mũi thay phiên nhau chảy xuống. Khúc Duy Ân đè gối cô lại, một tay cầm chân phải c