XtGem Forum catalog
Nặc Sâm Đức

Nặc Sâm Đức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325960

Bình chọn: 7.5.00/10/596 lượt.

ất hai ba

giờ đi đường, xung quanh có mấy khu danh cảnh, có sông có núi, phong

cảnh không tệ, thích hợp cho du lịch. Cô hỏi: “Có ai đi?”

“Thì mấy bạn tốt nghiệp trường mình, có

tổ kỹ thuật cùng mấy người tổ khác, tổng cộng là mười mấy người, lúc

nhận chức có ăn chung.”

Hứa Hoàng Vĩ thấy hai người nói chuyện, cũng chạy qua nghe: “An Tư Đông đi hả, tôi cũng đi.”

“Giờ đi du lịch có muộn không? Đi lên núi lạnh không?”

Hoàng Ngọc Oánh nói: “Năm nay cũng ấm mà, sáng trên núi cũng hơn mười độ, tạm được. Leo núi không lạnh.”

Vừa lúc cô muốn đi giải sầu, đồng ý.



Ai ngờ cuộc sống không đẹp như vậy,

chiều thứ sáu lại mưa, không khí cũng giảm vài độ. Chưa tới tháng hai mà trời đã mưa, An Tư Đông lại quên mang theo dù, đi tới cửa công ty mới

biết trời mưa.

Hôm nay là thứ sáu, lại gặp trời mưa,

trước cửa công ty rất nhiều người không mang dù đứng đó, taxi vừa đậu là bị người ta cướp mất. An Tư Đông đứng ở cửa nửa tiếng vẫn chưa đón được xe, mưa lại không có dấu hiệu ngừng.

Đang ngẩn người nhìn mái hiên, phía sau

có người bước tới chỗ cô, dáng người cao to gần như che hết ánh sáng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Đang đợi xe à?”

“Vâng…”

“Giờ rất khó bắt xe.”

“Đúng vậy…”

Cô lại mặt dày nghĩ nếu giờ anh mời cô đi chung một đoạn, cô chắc chắn sẽ nhận lời.

Đứng hồi lâu, anh cũng không lên tiếng. A a lại tự mình đa tình rồi! >_<

Cũng không thấy tiếng động gì mà anh đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Alo?… Tôi còn ở dưới lầu,

có chuyện gì à? … Ừhm, giờ tôi lên ngay, anh đợi một chút.”

Anh xoay người đi lên văn phòng.

Qua 5 phút, An Tư Đông vẫn không thấy xe nào tới. Khúc Duy Ân xong việc xuống lầu, đưa cho cô một cây dù: “Cái

này cho em mượn dùng, dù sao tôi cũng lái xe.”

Ý, vừa rồi anh có cầm dù à? Không để ý…

Cô nhìn qua cây dù, dù màu tím hồng hàng giảm giá 30%, loại chống tia

cực tím cán nhựa màu bạc, cực kỳ giống kiểu dáng dành cho nữ. “Mưa to

như vậy, cho dù lái xe cũng cần dù, anh tự dùng đi…”

“Hai bãi giữ xe đều ở trong tầng hầm, không cần đâu.”

“Em gọi xe được rồi, cảm ơn, thật sự không cần…”

“Kêu em cầm thì cứ cầm đi, nói nhiều làm gì.” Kiên quyết nhét cây dù vào tay cô.

Cô rụt tay lại, cười ngượng: “Cây dù này là của Tiểu Tây, nếu em ấy biết bạn trai mình đưa dù cho cô gái khác

dùng, nhất định sẽ không thích.”

Anh ngơ người.

“An Tư Đông, em còn chưa về à, không

mang dù sao?” Phía sau truyền tới một giọng nam, là Hoàng Ngọc Oánh

“Owen anh cũng ở đây à.”

Cô nói: “Đúng vậy, trời tự nhiên mưa, cũng không bắt được xe a.”

Hoàng Ngọc Oánh nói: “Nên để một cây dù

dự phòng trong công ty, nếu em không mang theo thì đi chung với anh, anh cũng ở công viên Học Tri, cũng chung đường.”

Cây dù của Hoàng Ngọc Oánh là dù màu đen kiểu xưa, đủ che cho hai người. “Được, vậy làm phiền anh.”

Hoàng Ngọc Oánh mở dù ra, hai người bước đi. Anh lịch sự chào sếp: “Owen, tụi này đi trước, bye bye.”

Thật lạ, người anh đột nhiên run lên. Hôm nay trời rất lạnh sao?

Một nam một nữ không thân thiết che

chung một dù, không thể sát nhau quá, lại không thể xa quá nếu không sẽ

bị ướt, có chút xáu hổ. Nhưng mà, ít nhất vẫn tốt hơn cảm giác cầm dù

bạn gái người ta! Nếu vậy cô thà dầm mưa mà về nhà còn hơn!

Hoàng Ngọc Oánh tùy tiện kiếm đề tài nói: “An Tư Đông, em tuổi Sửu à?”

An Tư Đông cũng phối hợp: “Dạ, còn anh? Tuổi Sửu hay tuổi Tý?”

“Anh tuổi Tý, 26 rồi, còn sinh vào tháng Giêng nữa. Aiz, già rồi.”

“Con trai 26 còn trẻ, con gái mới lo chứ.”

“Sao mà trẻ, lần nào mẹ anh gọi tới cũng kêu anh nhanh lấy vợ, làm anh không dám nhận điện thoại luôn.”

“Phải không? Mẹ em cũng vậy, đúng phiền.”

Hoàng Ngọc Oánh dừng lại chút: “Lần trước em nói với anh là em vẫn chưa có bạn trai, thật hả?”

“Đúng vậy.” Cô cúi đầu “Từ lúc tốt nghiệp tới giờ vẫn còn độc thân.”

“Em định quen ai không?”

Cô cười cười: “Chuyện này phải xem duyên phận nữa.”

Hoàng Ngọc Oánh nói: “Anh cũng có nhiều bạn nam độc thân tài giỏi, em có hứng thú không, anh giới thiệu cho?”

Thấy bóng dáng trạm tàu địa ngầm rồi, vì trời đang mưa mà rất nhiều người chen chút nhau ngay cửa ra vào. Có

người đang mặc áo mưa rao hàng: “Dù che mưa, dù che nắng đây, mười đồng

một cây!”

Cô không để ý đáp: “Đuợc.”

“Em thích kiểu nào?”

“Tuổi gần nhau, thu nhập ổn định, ngoại hình ổn, tốt tính chút là được.”

“Vậy em cảm thấy… ạnh thế nào?”

“Anh à, anh cũng tốt… Á…” Giờ cô mới ý

thức được anh ta vừa hỏi gì, choáng nha. Lại thiếu suy nghĩ rồi, cứ theo thói quen mà trả lời! Cách này không phải là cách mà Triệu Nhụy dùng để tỏ tình với Khúc Duy Ân sao! =_=b

Mặt Hoàng Ngọc Oánh hơi đỏ, nhìn chằm chằm cô hỏi tiếp: “Em có thể… cân nhắc về anh chứ?”

Xấu hổ muốn chết luôn, hôm nay đúng là

làm việc gì cũng không suông sẻ. “Điều này… kỳ thật… Anh rất tốt, lại

thông minh, làm việc lại giỏi, cũng tốt tính, nhìn cũng phong nhã, nhưng mà…”

“Nhưng mà em chỉ có thể tặng anh Thẻ Người Tốt phải không?” Hoàng Ngọc Oánh đành cười trừ.

“Ấy, anh đừng… thật ra thì vấn đề là ở

phía em.” Cô nói năng lộn xộn, “Vì em còn đang nhớ tới một người, nếu

còn chưa quên được