
anh ấy mà em quen người khác, thì thật bất công với
người ta…”
“Thì ra là vậy… Anh cũng hiểu mà nữ
sinh đại học T làm sao lại không có bạn trai.” Hoàng Ngọc Oánh tỏ ra
hiểu, ánh mắt đột nhiên ánh lên tia thích thú: “Người ấy, anh có quen
không?”
Ê ê anh có thể đừng nhạy bén như vậy
được không! Cô lập tức đề phòng: “Sao mà anh quen được, là bạn học của
em… Bạn trung học! Em, em từ lúc học cấp 2 đã thích người ta… “
Bạn học Vạn Thiên thân mến, tuy rằng bảy năm rồi chưa gặp lại nhau, còn không biết bạn đã kết hôn sinh con chưa, nể tình mình cũng thầm mến bạn bốn năm nên bạn tạm làm lá chắn cho mình đi ha. = =
“Vậy là lâu rồi em chưa gặp lại người đó à?”
“Dạ, cũng lâu…” Khoảng 5 phút trước…
Hoàng Ngọc Oánh thở dài: “Ngày thường thấy em tùy tiện như vậy không ngờ em lại là người chung tình.”
Anh muốn mắng tôi là đứa không đầu óc không tim không phổi thì cứ nói thẳng ra…
“Chuyện qua lâu rồi, sao em còn chấp
nhất làm khổ bản thân như vậy. Con người phải sống vì bản thân, phải
hướng về phía trước, không thể cứ mơ mơ màng màng.”
“Dạ” Cô liên tục gật đầu “Em biết, em đã quyết định quên anh ấy rồi, nhưng mà cần thêm chút thời gian…”
“Vậy chờ tới khi em quên được anh ta, lại cân nhắc xem anh có được không?”
Cô 囧: “Em không biết cần bao lâu… anh
cũng không còn trẻ, em không muốn kéo dài… Chỉ cần anh muốn thì sẽ thấy
xunh quanh anh còn rất nhiều cô gái trẻ đẹp…”
Hoàng Ngọc Oánh cười: “Em đừng tỏ vẻ
ngại ngùng và cứ xin lỗi anh mãi. Anh mới quen em có bốn tháng, cảm thấy em cũng được, nhưng chắc chắn tình cảm anh đối với em không bằng em đối vời người trong lòng kia. Em yên tâm, gặp được cô gái vừa ý, anh nhất
định sẽ không cố bám dính lấy em, em không cần lo cho anh.”
“Vậy là được rồi, vậy là được.” Cô làm bộ thoát nạn “Nếu không chắc mẹ anh chém em quá.”
Cả hai người đều cười, không khí cũng thoải mái hơn.
Kỳ thật Hoàng Ngọc Oánh cũng không tệ,
người vui tính, tài năng xuất chúng, bộ dạng cũng đúng sở thích của cô,
cao 1 mét 75, da trắng, dáng gầy, mắt một mí, mang kính gọng mảnh, trừ
cái tên nghe giống con gái thì không còn khuyết điểm gì. Anh tốt nghiệp
khoa Tự Động Hóa của đại học T, chung khóa với cô, khi nói chuyện mới
biết năm ba hai người từng học chung một môn. Nếu khi ấy biết anh, nói
không chừng hai người cũng rất có khả năng thành một đôi.
Nhưng mà duyên phận đâu ai biết được,
lúc năm ba cô cũng có ngờ sau này mình sẽ thích Khúc Duy Ân đâu. Nếu khi ấy mà biết sẽ thương anh, cô nhất định sẽ biết quý trọng anh hơn.
Bất tri bất giác đã đi tới sân trạm tàu, người bán dù vẫn còn đang rao hàng. An Tư Đông nói: “Em mua dù đã,
trong nhà chỉ có một cây, đi đâu cũng mang thì hơi phiền.”
Người bán liền vui vẻ bắt chuyện: “Mua dù à? Mua loại che tia cực tím đi, có lợi hơn, mười đồng thôi.”
Cô nhìn mấy cây dù của người bán, đều là cán nhựa màu bạc, có màu hồng, màu xanh nhạt, màu ngọc, và loại bảy sắc cầu vòng. “Không có dù bình thường sao?”
“Chỉ mười đồng, dù này có thể che mưa che nắng, mua cây dù thôi mà.”
Hoàng Ngọc Oánh hỏi: “Không có kiểu nam à?”
Người bán thật thà: “Chỗ mình một năm
mưa mấy lần thôi, chỉ dùng để cứu nguy thôi, kệ nó là kiểu nam hay kiểu nữ. Anh nhìn xung quanh đi, không phải ai cũng dùng dù này sao, nam
cũng đâu đó. Dù này rất tiện, mở ra rất lớn, mua thêm một cái để ở văn
phòng, so ra còn tiện hơn cái anh đang dùng.”
Hoàng Ngọc Oánh gật gật đầu: “Cũng đúng”
An Tư Đông cuối cũng chọn một cây màu
ngọc, tự mình về nhà trọ. Hoàng Ngọc Oánh thuộc loại người thẳng thắn,
nói tiễn tới đây được rồi cũng không dây dưa nữa, đến ngã tư chào tạm
biệt liền ai về nhà nấy.
Hôm nay đột nhiên trời mưa, rất nhiều
người muốn đi chơi mà không được, còn là cuối tuần, buổi tối sẽ không ai tổ đội đi Khai Hoang. An Tư Đông làm vài nhiệm vụ hàng ngày, đi hai cái phó bản nhỏ, còn sớm lại rảnh mà khung nhiệm vụ thì đã hết.
Sau khi max level. Trước kia nhiệm vụ
thưởng kinh nghiệm giờ chuyển thành thưởng kim tệ. Nhiệm vụ trong WOW
chỉ thưởng có vài kim, mà đa phần nhiệm vụ đều yêu cầu phải max level,
giống như Hào Phong Hạp Loan, Táp Lạp Tra Bồn Địa, những bản đồ như vậy cô hầu như không đi nổi.
Cô bay đến Táp Lạp Bồn Địa, bắt đầu làm
mấy nhiệm vụ cấp thấp. Mới làm được hai cái, trên màn hình liền xuất
hiện đối thoại: “QQWWEE mời bạn gia nhập tổ đội, đồng ý hay không?”
Làm nhiệm vụ cũng không để yên nữa! >_<
Nhưng làm gì còn cách nào khác, đành phải tổ đội sao? Cô click vào “Đồng ý.” Gia nhập tổ đội.
Trong đội chỉ có hai người. = =
[Tổ đôi'>[Khúc Thủy Lưu Thương'>: ?
[Tổ đội'>[QQWWEE'>: Cậu đang làm nhiệm vụ ở Táp Lạp Bồn Đại?
[Tổ đội'>[Khúc Thủy Lưu Thương'>: Ừ.
[Tổ đội'>[QQWWEE'>: Nhiệm vụ đó tôi cũng chưa làm, làm chung đi.
[Tổ đội'>[Khúc Thủy Lưu Thương'>: Nhiệm vụ đơn giản như vậy còn phải tổ đội à.
[Tổ đội'>[QQWWEE'>: Nhiệm vụ không phải toàn săn thú số lượng lớn sao, hai người làm nhanh hơn.
Đang định từ chối, trên bản đồ xuất hiện một dấu đỏ đang chạy nhanh về phía cô. DK Cự Ma cưỡi rồng dừng ngay
trước mặt cô, ngồi trên một con Thiết Tú Thủy Tổ Ấu Long cứ y như