
cô ôm lấy , hôn, “Bảo bối, nghe lời, đừng nóng giận , sao lại để ý một người xa lạ chứ ?” Lại Văn nghẹn ngào than thở một câu, “Đều trách anh .” Tứ Phương hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ”Là anh, đều trách anh .” Rõ ràng cũng không phải là anh sai a, ai gửi a, bệnh thần kinh, Tứ Phương thầm mắng. Lại Văn nâng khuôn mặt còn tràn đầy nước mắt lên, nhẹ giọng hỏi “Anh biết là ai sao?” Tứ Phương còn thật không biết, “Bảo bối, anh thật sự không biết là ai, khẳng định là người nào đó bệnh thần kinh tái phát rồi, anh lập tức đem số này liệt vào sổ đen.” Nhìn Lại Văn khóc cả khuôn mặt đỏ bừng, Tứ Phương đau lòng muốn chết. Lại Văn lấy quá điện thoại của anh ”Không được, em còn phải nhìn xem.” Hừ, cô muốn nhìn về sau cô ta còn có thể gửi cái gì. Tứ Phương ôm cô, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không ngừng dỗ, Lại Văn rốt cục lau hết nước mắt. Buổi tối thời điểm ăn lẩu, Lại Văn nhìn đến cái gì cũng đều không vừa mắt, trong chốc lát ngại này, trong chốc lát ngại cái kia. Tứ Phương cũng theo cô, còn không thì ở bên cạnh giúp cô hát đệm. Trong chốc lát Lại Văn lại buông chiếc đũa, không ăn . Tứ Phương hỏi cô làm sao vậy, cô yếu ớt nói, “Em đau răng , thịt trên cánh tay anh sao lại cứng như vậy, em cắn mà đau cả răng .” Tứ Phương ôm cô ”Kia bảo bối em muốn ăn cái gì? Anh giúp em ăn nhé .” Lại Văn véo vào phần thịt trên lưng anh , “Ghê chết đi được ” Tứ Phương ôm cô dán nàng lỗ tai nói, “Đừng véo, lại véo liền cứng rắn .” Lại Văn ngượng ngùng đẩy anh ra . Cô bé ngồi đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, đồ ăn cũng chưa ăn mấy miếng . Lại Văn bị cô nhỏ nhìn đến ngượng ngùng , đỏ mặt nói, “Em không cần hiểu lầm, chúng ta bình thường không như vậy .” Nói xong chột dạ phải chết. Ăn xong lẩu về nhà, thời điểm lên lầu, vừa vặn gặp được Hà Toa Toa ôm con xuống lầu, Lại Văn nhìn cô chào , lúc tiếp tục đi lên , ma xui quỷ khiến thế nào Lại Văn lại quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Hà Toa Toa nhìn theo bóng dáng Tứ Phương. Đăng.. đăng… đăng … đi lên lầu, vừa vào cửa, Lại Văn cũng không đổi giày , trực tiếp đi vào ngồi xuống sô pha. Trong lòng tức giận a, cảm tình cùng với người phụ nữ nhiệt tình , lại mơ ước người đàn ông của mình đều bay mất ,trong lòng chỉ có tức giận . Tứ Phương thở dài, cầm dép lê ngồi xổm xuống ở trước mặt cô , cởi giầy của cô xong lại giúp cô thay dép lê, lại đem giầy của cô để vào tủ giầy . Lại Văn không nói chuyện, hấp tấp tiến vào phòng ngủ, oành một tiếng đóng lại cửa phòng ngủ. Cô cũng không biết là tức cái gì, giống như là trân bảo của chính mình bị người khác mơ ước cướp lấy , rất không thoải mái. Tứ Phương gõ cửa, “Bảo bối, không phải nói không giận sao, như thế nào lại khổ sở nữa rồi ?” “Anh bảo đó chỉ là trò đùa dai của một người bệnh thần kinh sao .” “Em cũng biết anh cũng không xem tin nhắn . Về sau cũng không xem.” “Bảo bối, đừng tức giận được không, em tức giận anh thật sự rất khổ sở.” Lại Văn đột nhiên đem cửa mở ra, từ trên giường lấy gối cùng chăn đưa cho Tứ Phương, “Anh hôm nay ngủ sô pha.” Tứ Phương nhìn cô , mặt đều đen, bọn họ cùng một chỗ lâu như vậy, Tứ Phương đã bao giờ ngủ qua sô pha đâu ? Lại Văn cũng không thèm để ý đến anh, oành một tiếng đóng cửa lại. Đến nửa đêm, Lại Văn vừa mới có chút buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra , Tứ Phương đi vào, đứng ở trước giường nhìn cô . Lại Văn khẩn trương từ từ nhắm hai mắt lại . Tứ Phương nhìn lại lập tức đi ra ngoài, Lại Văn uể oải trực muốn khóc đã thấy Tứ Phương lại đi đến, dùng khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô , lau xong rồi lại hôn. Lại Văn thật sự là nhịn không được , cô đột nhiên ngồi xuống, lại làm Tứ Phương hoảng sợ. Lại Văn cầm lấy gối nhảy dựng lên đánh anh “Anh làm sao không để ý tới em, anh có phải không cần em hay không, ngươi có phải không thương em hay không…” Tứ Phương bỏ khăn mặt trong tay, cầm lấy tay Lại Văn, đặt cô lên trên giường. Lại Văn vẫn còn chưa chịu dừng , trong miệng hô, “Anh không phải không để ý tới em sao, anh làm sao lại không để ý tới em , anh chán ghét em sao…” Tứ Phương không thể nhịn được nữa, cầm lấy mặt cô, hung hăng hôn xuống. Lại Văn đang kêu to liền biến thành tiếng ô ô trầm thấp. Tứ Phương vùi đầu lưỡi thật sâu vào miệng Lại Văn , càn quét chung quanh, dùng sức đè giữ lấy đầu lưỡi cô , giống như muốn nuốt hết vào trong bụng. Lại Văn bị anh hôn gần như ngạt thở . Anh xé váy ngủ của cô , lấy tay vuốt ve hai khối tròn tròn đầy … … … … Lúc cao triều lại một lần nữa tiến đến , Tứ Phương lại đột nhiên ngừng lại, Lại Văn mở ánh mắt ướt sũng, nhìn khuôn mặt Tứ Phương. “Em yêu anh sao?” Tứ Phương khàn khàn hỏi cô Nước mắt theo khóe mắt Lại Văn chảy xuống, cô runrẩy nói, “Em yêu, em yêu anh .” “em yêu anh sao?” Tứ Phương lại hỏi. “Em yêu, em yêu anh chết mất.” … … … Ngày hôm sau tỉnh lại đã muốn muộn, Lại Văn mở to mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô lấy tay Tứ Phương để xuống giường, Tứ Phương lại đem cô ôm vào trong lòng, “Làm sao” thanh âm vừa mới tỉnh dậy . “Khát nước ,em muốn uống sữa.” Lại Văn nói. Tứ Phương nhu nhu ánh mắt, từ trên giường đứng lên, đến bê