
n ngoài phòng bếp lấy sữa cho cô . Tứ Phương đi có hơi lâu , Lại Văn nằm ở trên giường duỗi tay chân , đánh ngáp. Đợi một lát, anh rốt cục mới quay lại, anh ôm cô đứng lên, Lại Văn liền cầm sữa uống, “Trong tủ lạnh không phải có sữa lạnh sao?” Anh khẳng định nấu nước pha sữa , uống hơi nóng . Lại Văn có thói quen kỳ quái, cô rất ít uống sữa hộp , bình thường đều là mua túi lớn , sau đó mỗi lần uống tự pha . Tứ Phương vốn rất ít uống sữa, cùng cô ở một chỗ lâu, nên cũng học theo cô uống sữa . “Không uống .” Lại Văn đẩy cái ly ra, Tứ Phương đem một ít sửa còn lại, chính mình uống hết . Đem cái ly đặt ở tủ đầu giường hắn , ôm Lại Văn nằm ở trên giường, hưởng thụ buổi sáng sớm tươi mát cùng yên tĩnh. “Cái người gửi tin nhắn kia là Hà Toa Toa ” Lại Văn cùng Tứ Phương nói. “Em làm sao mà biết?” “Đêm qua lúc trở về không phải gặp được cô ấy sao ,lúc em quay đầu nhìn thấy cô ấy đang nhìn anh .” Tứ Phương ngẫm lại, trong khoảng thời gian này người tiếp xúc anh chỉ có cô ta . Tứ Phương nghĩ nghĩ, cùng Lại Văn nói, “Chuyện này chúng ta làm như không biết đi, về sau ít tiếp xúc với cô ấy là được . Nếu quyết định muốn định cư ở đây , thì vẫn không nên quan hệ với cô ta , đỡ bị cô ta phiền toái “ Lại Văn gật đầu, “Ân,em biết, em cũng nghĩ như vậy .” Tứ Phương hôn lên cái trán của cô, khen , “Thực ngoan “ Lại Văn cười nhẹ vùi vào trong lòng của anh . ***Thời tiết càng ngày càng nóng, tựa hồ muốn đến mức nóng cháy , thời gian đã sắp đến tháng Tám. Bởi vì thời tiết quá nóng , Tứ Phương gần đây cũng không để cho Lại Văn cùng anh đi chuyển hoa , bình thường đều là chính anh chuyển hoa cho cửa hàng, lại cùng cô bé nhân viên kiểm kê hàng , làm xong mọi việc , anh lại đi đến siêu thị mua chút vật dụng hàng ngày. Lại Văn đã rất lâu không có ra ngoài . Hôm nay Tứ Phương ở trong quán làm xong việc cũng đã đến trời tối anh lại nhanh đến siêu thị mua một thịt , rồi về nhà . Gõ cửa một lát , bên trong lại không có phản ứng, anh tưởng không biết Lại Văn có nghe thấy hay không, lại gõ cửa một lúc nữa, nhưng mà bên trong vẫn yên tĩnh như cũ. Tứ Phương lạnh mặt chậm rãi đi xuống dưới, cơ bắp toàn thân dần dần cứng lại , trong lòng đầy lo lắng , bọn họ có phải tìm được Lại Văn hay không? Bọn họ có phải đang ở bên trong hay không? Anh liều mạng chạy dưới lầu , tìm được xe tải, mở cái hộp dưới chỗ ngồi ra, từ bên trong lấy ra một khẩu súng , anh kiểm tra một lần, sau đó nạp đạn, nắm chắc , bàn tay khác lại tìm vào trong hộp . Từ bên trong lấy ra chùm chìa khóa trong nhà, anh nhanh chóng chạy lên lầu . Tay trái anh nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, tay phải nắm chặt khẩu súng lục, lên cò súng. Cửa bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, anh cực kì khẩn trương từ cửa nhìn vào bên trong , sau đó nhìn thấy hình anh làm anh chấn động. Lại Văn mặc bộ váy anh mua ở Vĩnh Châu, trong sáng lại gợi cảm, cô lúc này trong tay cầm một bó hoa hồng không lớn lắm, lại dùng đoạn dây đơn giản cột lấy, cô đứng ở nơi đó, cười tủm tỉm nhìn Tứ Phương đứng ngoài cửa, bốn phía cung quanh cô đều là ánh nến lay động, anh sáng lung linh bao phủ khuôn mặt của cô , làm cho cô càng thêm lãng mạn mộng ảo. Nghiêng tai lắng nghe, còn có âm nhạc , là bài 《always with me 》, là khúc đàn dương cầm Tứ Phương cùng Lại Văn thích nhất. Tứ Phương nhanh chóng nhét khẩu súng vào túi, chậm rãi đi vào,trong lòng vẫn hồi hộp như cũ . Lại Văn cười đưa kéo anh đên đứng ở đối diện cô , ôn nhu nhìn anh . Trong ánh nến lung linh , ánh mắt của cô sáng ngời như là sao, thật mê người. Lại Văn ở trước mặt anh nhẹ nhàng quỳ xuống, kéo tay Tứ Phương, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi “Anh nguyện ý cưới em chứ? Mặc kệ bần cùng hay phú quý, bệnh tật cùng già yếu, đến khi chúng ta tóc trắng xoá, đến khi chúng ta chết đi?” Tứ Phương cũng quỳ xuống, gắt gao ôm cô vào trong lòng, trong lòng máu nóng như muốn sôi trào , trong ánh mắt như nhẫn nhịn không được mà thốt lên “Vĩnh viễn, anh vĩnh viễn nguyện ý” thanh âm của anh khàn khàn mà nghẹn ngào , “Bảo bối, anh vĩnh viễn là của em .” Lại Văn nhẹ nhàng đẩy anh ra, cầm bó hoa hồng trong tay đưa cho anh, từ túi váy lấy ra một cái hộp nhẫn,từ bên trong lấy ra một cái nhẫn đơn giản của đàn ông, nắm tay Tứ Phương lên , đem chiếc nhẫn nhẹ nhàng luồn vào ngón áp út của anh , sau đó cầm lấy tay anh hôn . Tứ Phương cầm lấy một cái nhẫn khác , nó cùng một bộ với chiếc của anh , được làm bằng bạch kim, cực kì đơn giản, không có thêm vật trang trí gì . Tứ Phương đem nó nhẹ nhàng luồn vào ngón tay Lại Văn, đem tay cô đặt lên trên ngực mình ,cúi đầu, môi hôn lên đôi mắt đã ngấn lệ , thật sự nhịn không được hôn lên bàn tay trắng nõn nà của cô . Tứ Phương trong lòng có cực kì hạnh phúc , cực kì mãn nguyện . Anh vốn muốn mua cho Lại Văn chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, đẹp nhất, một chiếc váy thật xinh đẹp, một khung cảnh lãng mạn nhất. Bởi vì tiền mặt mang đi không đủ, anh kỳ thật luôn gạt Lại Văn ra ngoài giao hàng, anh luôn luôn tại cố gắng, luôn luôn muốn chuẩn bị, thật sự lại không ngờ Lại Văn lại dùng phương thức đơn giản nhất khiến cho anh cảm nhận sâu sắc nhất . Lại Văn nâng khuô