
n vay tiền cậu ấy,
ông cố gắng kiếm cho đủ rồi tôi nghĩ cách sau!”.
“Hai
người sao vậy? Không phải lần trước sau khi Đình Đình giải thích, mọi việc đã
ổn rồi đó sao? Cậu ấy vẫn chưa chịu à?”. Tôn Đào thắc mắc.
“Không
phải, tại tôi chưa chịu...”. Trần Tầm ngẩng đầu lên đáp với vẻ mông lung:
“Thôi, không nói chuyện này nữa. Ông dỗ Dương Tình đi, tôi vừa đến là cậu ấy
khóc, lâu lắm rồi còn gì?”.
“Haizz,
giờ tôi đâu dám nói chuyện với cô ấy đâu. Ông cũng biết đấy, cô ấy nhát gan từ
nhỏ, lại sợ đau, lần này cô ấy hận tôi chết đi được...”. Tôn Đào cúi đầu xuống
nói: “Thật sự cô ấy yêu tôi cũng khổ”.
Trần
Tầm liền vỗ vai cậu bạn rồi khoác vai cậu ta đến chỗ Dương Tình, Dương Tình
trợn mắt nhìn Tôn Đào rồi giận dỗi quay lưng đi, ngồi xuống bậc đá bên cạnh.
Tôn
Đào vội kéo cô lên nói: “Em đừng ngồi ở đó! Lạnh lắm! Ốm thì làm sao?”.
“Giờ
anh mới biết quan tâm đến tôi, trước đó thì làm gì? Lúc làm thì chỉ biết mình,
xảy ra chuyện mới cuống lên thì làm cái đếch gì?”. Dương Tình hậm hực khóc nói:
“Ốm thì đã sao? Đơn giản thôi! Đằng nào cũng để sảy thai, đỡ phải mất mấy trăm
tệ đi bệnh viện!”.
Tôn
Đào ngượng ngùng đứng sang một bên, Ngô Đình Đình liền lắc đầu với cậu ta, rồi
cô bước lên đỡ Dương Tình dậy nói: “Bây giờ giận dỗi cũng chẳng giải quyết được
gì, cậu ngồi thế này không tốt cho sức khỏe đâu. Cậu tưởng thích sảy thai là
sảy được ngay à, nếu để sảy thai thành nếp thì mệt lắm đấy! Đừng làm khổ mình
nữa!”.
“Thế
cậu bảo phải làm sao bây giờ? Hay là uống thuốc, rẻ hơn chút”. Dương Tình sụt
sịt nói.
“Không
được! Bỏ thai bằng thuốc cậu có làm được không? Nhỡ ra máu nhiều thì làm sao?
Thai không ra hết được thì làm sao? Cậu đừng nghĩ quẩn nữa, bọn mình đông người
mà, kiểu gì cũng tìm được cách!”.
“Đúng
vậy đó! Tôn Đào, định hôm nào vào viện hả?”. Trần Tầm hỏi.
“Đang
phải tiêu viêm, ít nhất ba ngày, chắc phải hẹn đến thứ ba tuần sau”. Tôn Đào
đếm ngày đáp.
“Thế
thì được, ông đừng sốt một, về tôi sẽ nghĩ cách thêm”. Trần Tầm gật đầu nói.
“Ừ,
tớ cũng sẽ giúp, hai cậu cứ yên tâm đi, thực ra cũng không phải chuyện gì
nghiêm trọng đâu!”. Ngô Đình Đình an ủi.
Trần
Tầm về trường, tối đến Ngô Đình Đình ở lại nhà Dương Tình với cô. Trước khi
Trần Tầm về, Dương Tình bèn kéo cậu lại, mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn cậu...”.
Trần
Tầm cũng thấy thương bạn, dưới ánh trăng, khuôn mặt tiều tụy của Dương Tình
trái hẳn với hình ảnh cô bạn thích đùa hằn sâu trong kí ức cậu, cậu nhìn Tôn
Đào đang đứng rầu rĩ bên cạnh rồi lại nhìn Ngô Đình Đình như vừa giã từ quá
khứ, làm lại cuộc đời, đột nhiên cậu có cảm giác rằng, đúng là bọn họ đã trưởng
thành, dần dần rẽ vào những ngả đường rất xa nhau.
Về
đến trường, Trần Tầm vẫn không đi vay tiền Phương Hồi, cậu tìm Thẩm Hiểu Đường
và kể cho cô nghe tỉ mỉ chuyện của bọn họ hồi nhỏ. Thẩm Hiểu Đường rất xúc
động, móc hết số tiền mang theo trong người ra, nói là nhất định phải giúp bọn
họ.
Thứ
ba Trần Tầm trốn học, đám Ngô Đình Đình đã đợi trước cổng bệnh viện từ sớm, Tôn
Đào lo cho Dương Tình, chạy qua chạy lại lấy số xếp hàng. Dương Tình không nói
với cậu câu nào mà thẫn thờ đứng bên cạnh.
Trần
Tầm đã có kinh nghiệm vào phòng khám, cậu và Tôn Đào đứng ngoài cửa, Ngô Đình
Đình đưa Dương Tình vào khám, lúc điền hồ sơ Dương Tình bịa ra một cái tên, có
lẽ bác sĩ cũng đã quen với việc này từ lâu nên không để ý gì.
Lúc
bác sĩ hỏi có dùng thuốc mê hay không Dương Tình liền ngần ngừ một lúc, dùng
loại thuốc đó sẽ phải mất 150 tệ, trong khi trong tay bọn họ bây giờ cũng không
còn bao nhiêu tiền.
Dương
Tình liền run rẩy hỏi: “Bác sĩ ơi có đau lắm không ạ?”.
Vị
bác sĩ liền liếc cô một cái rồi nói: “Xẻo đi một miếng thịt trên người không
đau sao? Lần đầu tiên phá thai phải mở tử cung, chắc chắn là đau, đã có gan làm
chuyện đó thì phải có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần mới đúng!”.
Dương
Tình xấu hổ mặt tái nhợt, Ngô Đình Đình liền đáp rất dứt khoát: “Có dùng ạ! Bác
sĩ kê đi ạ!”.
Chỉ
một mình Dương Tình được vào phòng phẫu thuật trong cùng, cô khúm núm nghe theo
lời nhắc nhở của cô y tá mặc quần áo và đi dép vào, Ngô Đình Đình đứng ngoài
nhìn không rõ, chỉ thấy nét mặt cô vô cùng tội nghiệp. Một lát sau, Dương Tình
từ trong đi ra, đôi chân cô đi không vững mà cứ dạng ra. Hai người phụ nữ ngồi
ở ghế đều nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, Ngô Đình Đình vội bước đến đỡ bạn.
Ngô
Đình Đình liền hỏi nhỏ: “Cậu đi được không?”.
Dương
Tình nghiến răng nói được, nhưng nước mắt đã lăn dài xuống gò má. Ngô Đình Đình
nhìn mà thấy xót xa, mắt cũng đỏ hoe.
Ra
khỏi cửa phòng khám phụ khoa, Trần Tầm và Tôn Đào liền bước đến, Tôn Đào vội
khoác cho Dương Tình một chiếc áo nhưng Dương Tình không hề để mắt đến cậu. Nét
mặt đứa nào cũng nặng nề, ra cổng liền bàn nhau xem về thế nào, nhưng sau khi
nộp tiền phẫu thuật, tiền thuốc mê, tiền thuốc, trong tay bọn họ chỉ còn lại 10
tệ, ngay cả tiền đi taxi cũng không đủ nên đành phải đi xe bus về.
Xe
bus rất đông người, không có chỗ ngồi, bọn họ đành phải đứng, ngay cả chỗ dựa
tốt cũng không có. Tôn Đà