
m đang định nói gì đó thì Phương Hồi đã cúp máy, khi cậu gọi lại, đầu bên kia
đã tắt máy. Trần Tầm vô cùng sốt một, nhớ lại vừa nãy nghe thấy bài hát Chú
chim tù túng qua điện thoại, biết chắc chắn Phương Hồi đang có mặt trong hội
trường, cậu liền xông vào sân khấu, nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.
Trần
Tầm cố gắng đứng trên sân khấu tìm Phương Hồi, nhưng phía dưới rất đông người,
khuôn mặt người nào cũng chỉ là một chiếc bóng lờ mờ, cậu không thể phát hiện
cô đang ngồi ở đâu. Giữa mấy trăm người, cho dù nỗ lực đến đâu, Trần Tầm vẫn
không thể tìm ra Phương Hồi. Rõ ràng là cô ở đó, nhưng cậu không thể tìm thấy
cô.
Cảm
giác bất lực trong giây phút đó khiến Trần Tầm vô cùng chống chếnh, cậu biết,
sẽ không bao giờ tìm lại được cô gái từng nói sẽ suốt đời ở bên cậu.
Sau
khi chương trình kết thúc, Trần Tầm vẫn ôm một tia hi vọng và đứng trước cửa
đợi, nhưng hội trường có hai cửa, cậu sốt ruột đứng ở bên này một lát rồi lại
chạy sang bên kia một lát. Sợ để lỡ ở cửa bên này, sau đó lại sợ để lỡ ở cửa
bên kia. Cuối cùng Trần Tầm vẫn không tìm được Phương Hồi,ên tục gọi điện thoại
cho Phương Hồi, nhưng cô tắt máy, cậu lại gọi về phòng cô, nhưng Lưu Vân Vi nói
cô về phòng thu dọn đồ đạc và đã về nhà. Trần Tầm cúp máy rồi chạy ngay ra cổng
trường, cậu muốn gặp Phương Hồi, gặp Phương Hồi ngay lập tức, chia tay gì đó sẽ
nói sau, chỉ cần gặp cô trước đã.
Lúc
Trần Tầm lên ô tô, tuyết bắt đầu rơi, đường bắt đầu tắc, lúc đến hoa viên Cự
Long đã hơn ba giờ đồng hồ trôi qua, nhưng cô giúp việc nhà Phương Hồi lại đưa
ra câu trả lời khiến cậu vô cùng thất vọng, Phương Hồi không về nhà. Trần Tầm
gọi điện thoại cô vẫn tắt máy, điện thoại nhà ba cô cũng không có người nghe
máy, cô gái này tựa như mất tích khỏi thế gian, khiến cậu vô cùng sợ hãi, bất
an.
Trần
Tầm nói lúc đó cậu vô cùng sốt ruột, cậu cảm thấy dường như mình đã chọn sai
con đường, từ hội trường của trường đến việc Phương Hồi sẽ về ngôi nhà nào, cậu
đều phán đoán sai. Dường như điều này đồng nghĩa với việc số phận đã an bài họ
ắt phải chia tay, chia tay vốn là điều cậu đã nghĩ đến từ trước, nhưng khi nó
thực sự xảy ra, không hiểu tại sao cậu lại đau khổ và không cam tâm như vậy.
Trần
Tầm rời hoa viên Cự Long, tuyết đã rơi dày, xe cộ tắc trên đường, chiếc xe nào
cũng lê bước rất khó khăn. Trần Tầm lang thang trên vỉa hè, bông tuyết bay lả
tả gần như che kín mắt cậu, nước mắt và bông tuyết hòa lẫn vào nhau khiến cậu
không nhìn rõ bóng người phía trước, cậu không biết đi đâu mà chỉ thất thểu
bước đi, trong lòng cậu chỉ có một cái tên, đó chính là Phương Hồi.
Khi
Trần Tầm điên cuồng tìm Phương Hồi trên đường phố, Phương Hồi cũng đang lang
thang trên một con đường khác.
Sau
khi rời trường W, cô liền quay về trường F, đầu tiên cô tìm đến cái cây họ khắc
chữ năm xưa, tên vẫn còn đó, nét chữ cũng vẫn còn đó, vì khắc bằng chìa khóa
nên các vết răng cưa đều vẫn còn đó. Phương Hồi bật khóc, cô đã lấy tuyết lấp
lên dòng chữ đó, cuối cùng họ vẫn chia tay, mãi mãi chia tay rồi.
Sau
đó cô lại đến khu giảng đường cấp ba, học sinh vẫn đang học, hành lang rất yên
tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên các lớp. Qua cửa sổ đằng sau
cô đã nhìn thấy cô Hầu, cô vẫn giảng bài bằng giọng rất trong trẻo, chỉ có điều
tay trái đã có thêm một chiếc nhẫn, nghe nói cô đã kết hôn. Bước về phía trước
cô thấy thầy Lưu, thầy vẫn không ngừng “ờ ờ”, học sinh ngồi dưới cũng vẫn bấm
nhau cười trộm. Tầng trên cùng vẫn dành cho học sinh khối 12, cô Lí vẫn dạy lớp
A, đang nhấn mạnh tầm quan trọng của kì thi tháng, học sinh đang ngồi dưới cúi
đầu rầu rĩ.
Giữa
lúc mơ màng, Phương Hồi có cảm giác như mình lại được quay trở về với thời cấp
ba, lúc thì Lâm Gia Mạt đến rủ cô đi vệ sinh, buổi trưa Triệu Diệp đi lấy cơm,
Kiều Nhiên lấy giấy ăn ra lau bàn, còn Trần Tầm thì nắm tay cô, cùng cô về nhà.
Tuy
nhiên hiện tại đã khác, ở đây giờ chỉ còn lại một mình cô, tất cả mọi cảnh vật
trong trường đều không hề thay đổi, nhưng từ một học sinh được ngồi trong lớp
học, giờ cô đã biến thành người đứng bên ngoài lớp học. Phương Hồi từ từ ngồi
sụp xuống, đôi vai cô rung lên bần bật, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi lã chã
xuống đất và tạo thành một vũng nước tuyệt vọng. Những âm thanh hàm số, văn cổ,
ABCD đã nuốt chửng tiếng khóc không thể kìm chế của cô, giữa hành lang tĩnh
mịch trong ngày đông, chỉ còn lại một chiếc bóng lẻ loi, buồn bã.
Rời
trường F, Phương Hồi liền đi trên con đường mà cô và Trần Tầm vẫn thường đi rồi
về nhà một mình. Trên đường đi, cô chỉ nghĩ về những chuyện mà mình đã từng
trải qua với Trần Tầm. Cùng dán báo tường, cùng hò hét dưới thành lầu Đông Hoa
Môn, cái nhìn trong phòng y tế, mẩu giấy thể hiện tình cảm, dòng chữ nghiêng
ngả trên bảng, câu nói thích cô qua điện thoại, chiếc vòng đeo tay được tết
bằng sợi nilon trong suốt, mặc áo đồng phục ngược, tấm thiệp và con gấu bông,
viên đá ghi tên và miếng gảy đàn dán hình trái tim màu bạc, cái nắm tay đầu
tiên dưới khu nhà cô ở, đi mua đồ ăn trước buổi picnic, biểu ngữ viết khi đ