
i
biểu tình, chiếc áo phông đỏ trong dịp múa tập thể, chuỗi hạt đeo cổ bị đứt,
cái ôm nhuốm máu trên cầu vượt bộ hành ở công viên Địa Đàn, nụ hôn đầu đời trong
ngày cuối cùng của năm 1999, trận khi đấu tranh cúp Nike, bài hát Năm tháng vội
vã viết tặng cô, bài hát Niềm tin hát trong buổi liên hoan chia tay, cuộc đua
xe trên đường Tràng An khi Bắc Kinh giành quyền đăng cai tổ chức Thế vận hội,
vỏ lựu đạn trong đợt tập quân sự, một lá thư email trong sáu ngày nghỉ quốc
khánh, buổi cãi nhau trong trường, lần cuối cùng chia tay...
Những
kỉ niệm sâu sắc một thời, nhưng đến giờ nhớ lại lại mơ hồ biết bao, Phương Hồi
không thể nắm bắt được chút gì của quá khứ, càng không thể tưởng tượng về tương
lai, cô chỉ có thể lang thang giữa bầu trời đầy tuyết và thỏa lòng thổn
thức>Mùa đông năm 2001, Bắc Kinh đã có một trận tuyết lớn, cả thành phố đều
bị kẹt xe, một đợt kẹt xe chưa từng có trong lịch sử, giống như tâm trạng của Phương
Hồi và Trần Tầm. Họ vừa khóc vừa lang thang ở hai điểm trong thành phố, cuối
cùng đi về hai hướng khác nhau.
Lúc
Trần Tầm về đến trường đã gần 11 giờ, cậu không đi xe mà đi bộ về. Quãng đường
dài và cái lạnh của gió tuyết đã khiến tâm trạng thê lương của cậu càng tê tái
hơn, cậu lê bước về kí túc xá, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường đang đứng với một
người tuyết cao bằng cô mới sững sờ đứng lại.
“Cậu
thấy... người tuyết này có đẹp không?”. Đôi má Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng vì lạnh,
cô vừa sụt sịt vừa nói: “Một mình tớ đắp đấy... đắp mấy tiếng đồng hồ mới
xong”.
Trần
Tầm chậm rãi bước tới, cậu nhìn thấy trên chiếc bụng tròn của người tuyết có
ghi tên cậu, Thẩm Hiểu Đường liền chỉ vào nói: “Cái này tớ vừa viết lên xong,
bị người khác nhìn thấy thì ngại lắm... vì thực sự tớ rất nhớ cậu, không biết
cậu đã đi đâu, cũng không biết cậu có quay về nữa không. Vừa nãy đại ca xuống
chơi với tớ rất lâu, bị tớ đuổi lên phòng rồi. Thực ra tớ rất muốn đứng chơi
với đại ca, nhưng lại nghĩ nhỡ không đợi được cậu, bị đại ca nhìn thấy thì
ngượng thấy mồ! Thế nên tớ...”.
Không
đợi Thẩm Hiểu Đường nói hết, Trần Tầm liền ôm chặt lấy cô, cơ thể vẫn còn hơi
ấm và mùi hương thoang thoảng của cô đã làm tiêu tan sự mệt mỏi và vết thương
lòng Trần Tầm, cậu không kìm được mà bật khóc, tựa như đứa trẻ đã lạc đường rất
lâu đột nhiên tìm thấy nhà.
Thẩm
Hiểu Đường gục trong lòng cậu, lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc của một chàng trai,
lồng ngực Trần Tầm run lên, mỗi nhịp đều khiến cô run rẩy, cô không biết Trần
Tầm đã trải qua chuyện gì mà lại đau khổ như vậy. Tự nhiên Thẩm Hiểu Đường lại
cảm thấy hoảng hốt, cô ôm chặt lưng Trần Tầm và nói: “Thôi... mọi chuyện qua
rồi... hãy quên hết đi...”.
Vừa
đến 11 giờ, như mọi bận, cô quản lí kí túc xá liền ra ngoài ngó, nhìn thấy Trần
Tầm và Thẩm Hiểu Đường đang ôm nhau liền cau mày nói: “Này! Đến giờ rồi! Đến
giờ rồi! Cô có lên phòng không đấy! Không lên tôi khóa cửa đó nhé!”.
“11
giờ rồi... tớ phải lên phòng đây”. Thẩm Hiểu Đường vừa đứng dậy lại bị Trần Tầm
kéo ngay và ôm chặt trong lòng.
“Đừng
lên. Để tớ ôm cậu thêm lát nữa, chỉ một lát thôi...”. Trần Tầm nói nhỏ vào tai
cô, thậm chí giọng còn lộ rõ vẻ năn nỉ.
“Hê!
Tôi nói hai cô cậu đó! Có về phòng không! Tuyết đang rơi đấy! Thế là được
rồi!”. Cô quản lí kí túc xá gọi to hơn. “Này, gọi bọn mình đấy, cậu không vào
là không vào được nữa đâu đấy”. Thẩm Hiểu Đường gục trong lòng cậu nói, còn
Trần Tầm dường như không nghe thấy, vẫn im lặng ôm cô.
“Tôi
đóng cửa đó nhé! Lát nữa đừng có vào gõ cửa! Gõ cũng không mở! Dở hơi!”. Cô
quản lí kí túc xá bực bội hứ một tiếng rồi khóa cổng lớn bằng xích sắt.
“Đó,
giờ thì cậu không có chỗ nào để đi thật rồi!”. Thẩm Hiểu Đường ngẩng đầu lên,
nhìn Trần Tầm vẫn đang đọng nước mắt trên mặt và nói nửa đùa nửa thật: “Làm thế
nào bây giờ, tớ cũng không có cách nào để chứa chấp cậu, hay là bọn mình ra
ngoài ngủ?”.
Trần
Tầm liền buông Thẩm Hiểu Đường ra, nhìn nụ cười duyên dáng của cô, đột nhiên
kéo cô ra ngoài.
“Cậu
làm gì vậy? Không về thì tớ bị nhốt ở ngoài đấy!”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt đi
theo cậu nói.
“Bọn
mình ra ngoài ngủ”. Trần Tầm bình tĩnh nói.
Thẩm
Hiểu Đường liền sững lại, giữa lúc đang ngơ ngác thì bị cậu kéo ra khỏi
Có
cầu thì phải có cung, để đáp ứng một số nhu cầu đặc biệt của các đôi tình nhân
sinh viên, về cơ bản quanh trường đại học nào cũng đều có một số quán trọ nhỏ.
Phòng ốc tồi tàn, đồ đạc đơn giản, giá tiền rẻ, nhưng những người đến đây ở
cũng không quan tâm đến những điều này, chỉ cần có giường là được.
Trần
Tầm chưa bao giờ đến những nơi này, nhưng Quảng Cường là khách quen, cậu ta lại
rất thích kể về những chuyện này, thế nên Trần Tầm cũng biết quán nào có hệ
thống lò sưởi tốt, quán nào wc không hôi, quán nào mới mở, chăn đệm sạch sẽ...
Trần
Tầm liền dò dẫm đưa Thẩm Hiểu Đường đến một quán trọ đã từng được nghe tên, lúc
vào cửa cả hai người đều tỏ ra ngại ngùng, ông chủ đã quen với cảnh tượng này,
không hỏi gì mà cho họ một phòng, rồi ông ta ngáp dài ngáp ngắn nói: “Chứng
minh thư”.
Thẩm
Hiểu Đường