
nào sau này
vẫn sẽ như thế, cậu có hiểu không? Cái khó tin nhất trên thế gian này chính là
tình yêu. Nếu cậu ta đã quên quá khứ thì cậu cũng hãy quên đi”.
“Nhưng
tớ không thể... tớ yêu anh ấy, tớ vẫn còn yêu anh ấy...”. Phương Hồi cố gắng
nhìn lên trời nhưng nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.
“Tình
yêu là chuyện của hai người, chỉ có tình yêu của một người là bi ai nhất.
Phương Hồi, cậu đừng nghĩ nữa, kết thúc rồi, mọi thứ đã thực sự kết thúc rồi.
Bắt đầu từ bây giờ, Trần Tầm là Trần Tầm, cậu là cậu, giữa các cậu không còn
mối quan hệ nào nữa.” Lâm Gia Mạt đỡ vai Phương Hồi và nhìn cô nói.
Phương
Hồi bật khóc mà không hề ngại ngùng, Lâm Gia Mạt vừa vỗ về cô vừa nói nhỏ:
“Khóc đi, khóc xong mọi chuyện sẽ trôi qua, bọn mình sẽ làm lại từ đầu...”.
Điện
thoại trong túi Phương Hồi lại đổ chuông, lần này là tin nhắn, vẫn là của Trần
Tầm, ba chữ rất đơn giản: “Anh xin lỗi”.
Phương
Hồi run rẩy giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Lâm Gia Mạt và nói một cách đau
đớn: “Cậu xem, mấy ngày qua anh ấy chỉ gửi đi gửi lại cho tớ mấy chữ này. Nhưng
tớ không nhắn lại, cậu biết tại sao không? Vì anh ấy đã nuốt lời, anh ấy đã
từng hứa với tớ rằng, không bao giờ nói lời xin lỗi với tớ...”.
Lâm
Gia Mạt nhìn Phương Hồi run rẩy giữa ngày đông đã nhá nhem tối, nhìn ba chữ
“anh xin lỗi” trên màn hình màu xanh lục trong tay cô, cuối cùng cũng không kìm
được liền bật khóc. Cô giằng lấy chiếc điện thoại 8210 của Phương Hồi và xóa
luôn dòng tin nhắn rồi nói: “Nói xin lỗi không làm cái đếch gì! Để tớ gọi điện
thoại cho cậu ta, bắt cậu ta phải giải thích rõ ràng trước mặt cậu!”.
Phương
Hồi vội vàng ấn tay cô xuống, lắc đầu nói: “Không, Gia Mạt, tớ không muốn nói
chuyện với anh ấy! Không muốn nói chuyện với anh ấy! Tớ cảm thấy con người hiện
tại không phải là Trần Tầm! Trần Tầm mà tớ yêu không phải như thế này! Cậu đừng
bảo anh ta đến, tớ không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”
Hai
cô gái liền ôm nhau khóc, nỗi đau tuổi thanh xuân của họ đã lan tỏa giữa bầu
trời lạnh giá, tâm hồn chưa bị xã hội làm chai sạn đã khắc sâu tất cả mọi vết
thương.
Sau
đó Trần Tầm không đến tìm Phương Hồi nữa. Gọi điện thoại cho cô thì bị tắt, gọi
điện thoại về nhà cũng bị tắt, nhắn tin không trả lời, trên QQ cũng không thấy
bóng dáng cô đâu. Giống như hồi Phương Hồi đến bên cậu, khi ra đi cô cũng lặng
lẽ, âm thầm.
Thực
ra không phải Trần Tầm không thể tìm thấy cô, nhưng cậu không dám, không biết
tại sao cậu không thể đối mặt với cô gái mảnh khảnh có đôi mắt đượm buồn đó. Cứ
nghĩ đến Phương Hồi cậu lại cảm thấy tim mình đau nhói, thỉnh thoảng gặp trong
sân trường, nhìn thấy bóng cô vội vã tránh mặt, Trần Tầm thấy buồn vô cùng. Cậu
cảm thấy giữa họ có cái gì đó chưa kết thúc, ít nhất là phải nói chuyện với
nhau một lần, kể cả từ nay trở đi làm người xa lạ cũng phải đích thân nói lời
tạm biệt. Nhưng Phương Hồi không cho cậu cơ hội này, cô tự mình lựa chọn phương
thức kết thúc của họ, để Trần Tầm luôn cảm thấy trăn trở trong lòng. Bao nhiêu
năm qua, nói vẫn rất yêu là giả tạo, nhưng nếu nói không quan tâm gì nữa cũng
là giả.
Không
có Phương Hồi, Trần Tầm và Lâm Gia Mạt lại gần nhau hơn, vì cậu muốn biết
chuyện của Phương Hồi, qua Lâm Gia Mạt, cậu còn biết được ít nhiều thông tin.
Và những thông tin này thường khiến cậu đau lòng hơn, ví dụ cô gầy thế nào,
sống khép mình thế nào, buồn bã thế nào, tội nghiệp thế nào... Dùng tính từ tội
nghiệp khiến cả Trần Tầm và Lâm Gia Mạt đều vô cùng buồn. Họ không muốn thương
hại Phương Hồi, ngược lại đều muốn nhìn thấy dù chỉ có một mình, Phương Hồi
cũng vẫn sống ổn. Nhưng ông trời không chiều lòng người, mỗi ngày Phương Hồi
một tiều tụy hơn, dường như gió thổi là bay.
Trái
với vẻ ảo não của Phương Hồi, thời gian đó, Thẩm Hiểu Đường vô cùng rạng rỡ,
xinh đẹp. Cô và Trần Tầm rất hợp nhau, ở bên nhau, hai người không thiếu chuyện
gì để nói. Không giống với vai trò người lắng nghe như Phương Hồi, bản thân
Thẩm Hiểu Đường cũng là một người tâm sự, cô và Trần Tầm đã thành đôi, không
thể thiếu những câu chuyện cười đùa tranh cãi, thỉnh thoảng họ cũng cãi nhau.
Nhưng không giữ kín trong lòng như Phương Hồi, anh một câu em một câu, nói một
lúc là làm hòa.
Trần
Tầm nói thời gian đó cậu và Thẩm Hiểu Đường ở bên nhau rất vui vẻ, cậu cũng
thực sự thích Thẩm Hiểu Đường, muốn đến với cô. Nhưng vì sự tồn tại của Phương
Hồi mà niềm vui không thể tận hưởng hết mình. Giống như việc trước ngày thi có
buổi liên hoan, cho dù chơi vui đến đâu, trong lòng vẫn không thấy yên tâm.
Trần
Tầm cũng đã nói chuyện này với Tống Ninh ở phòng, Tống Ninh liền liếc cậu một
cái và nói: “Tôi nói thật là ông được voi đòi tiên! Đứng núi này trông núi nọ!
Ông yên cầu cũng cao quá đấy. Vừa muốn tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào với 42,
đồng thời lại muốn gương vỡ lại lành với 41. Ông nghĩ gì vậy hả?”.
“Thế
nào là gương vỡ lại lành! Tôi chỉ muốn Phương Hồi được sống vui vẻ một chút,
chuyện gì cũng giấu trong lòng, tôi sợ cậu ấy ốm mất”. Trần Tầm rầu rĩ>“Thế nên mới nói là ông chỉ muốn được sống yên
ổn