
ề
rành mạch hơn cậu thì hãy nghe tớ khuyên một câu, đừng làm như vậy nữa. Một là
cậu không đáng phải làm như vậy, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đang dính nhau như
keo, Trần Tầm với Phương Hồi vẫn chưa cắt đứt được hoàn toàn, làm sao cậu ta có
thời gian nghĩ đến cậu được, làm sao có thể đối xử thật lòng với cậu? Hai là sẽ
không có lợi cho mối quan hệ giữa các cậu, sau khi Trần Tầm và Phương Hồi chia
tay nhau, tình bạn được coi là vững bền giữa các cậu sẽ vấp phải sự thách thức
lớn, nếu các cậu còn dính níu tình cảm với nhau thì chắc chắn cuối cùng các cậu
sẽ mất hết tất cả, không cẩn thận còn trở mặt với nhau. Cậu bảo như thế có đáng
hay không? Cũng chỉ có mấy năm tuổi trẻ này thôi, các cậu không thể phung phí
như vậy, đến khi mọi thứ xong xuôi thì các cậu cũng không còn tinh thần để yêu
để hận nữa đâu. Gia Mạt, cậu đừng để tuổi xuân trôi qua vô ích vì những chuyện
này nữa. Phương Hồi như thế nào cậu không nhìn thấy hay sao? Cậu muốn mình cũng
biến thành người như cậu ấy hay thậm chí còn tệ hơn cậu ấy?”.
Tống
Ninh nói rất khẩn thiết, Lâm Gia Mạt lặng lẽ lắng nghe nhưng không đáp lại, cô
biết những điều Tống Ninh nói đều rất đúng, nhưng cô không thể làm chủ được bản
thân mình một cách lí trí như vậy, cô luôn có cảm giác rằng có cái gì đó đang
dày vò cô và dày vò cả người khác.
Thấy
Lâm Gia Mạt không nói gì, Tống Ninh tưởng cô đã hiểu ra vấn đề, bèn cười rồi
kéo cô, nói: “Nói nhiều quá tớ cũng khát nước rồi, thôi đi ăn với tớ nhé! Tớ
mời cậu, cậu thích ăn cơm cari hay mì?”.
“Tớ
không đi đâu”. Lâm Gia Mạt giằng ra khỏi tay cậu và nói: “Trần Tầm có việc
không có nghĩa rằng tớ phải đi ăn cùng cậu, tớ muốn về xem đĩa Mưa sao băng, tớ
không tin, không có Đạo Minh Tự thì tớ không tìm được một anh như Hoa Trạch
Loại! À, trong phim có một câu thoại tớ cho là rất kinh điển: ‘Nếu lời xin lỗi
có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì’, thế nên tớ không nói với cậu hai
từ đó nữa, bye bye”.
Lâm
Gia Mạt vẫy tay rồi bước đi, Tống Ninh đứng sau lưng cô vừa tức vừa buồn cười,
rồi cậu gọi với theo: “Ê! Tớ không hơn anh chàng Miếu Hoa gì đó à?”.
“Cậu
hả?”. Lâm Gia Mạt ngoái đầu lại cười nói: “Cùng lắm chỉ là mấy vai vô danh tiểu
tốt thôi, tu luyện thêm 100 năm nữa đi!”.
Tống
Ninh nhìn theo bóng cô, cau mày như đang suy tư gì đó.
Không
rủ được Lâm Gia Mạt, Tống Ninh đành phải đi ăn một mình, lúc cậu về đến phòng,
Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đã ra ngoài, Cao Thượng đang vừa xem phim Chị Mã
nhàn cư vừa cười, Vương Thâm Chiêu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên phòng tự
học.
Nhìn
cuốn vở trong tay Vương Thâm Chiêu, Tống Ninh mới chợt bừng tình: “Đại ca, vở
môn kinh tế chính trị đúng không? Cho em mượn em photo một bản nhé?”.
“Ok
thôi, nhưng vở này của tôi không đầy đủ đâu, cậu dùng tạm vậy nhé”. Vương Thâm
Chiêu cười rồi đưa vở cho Tống Ninh nói.
“Thanks
đại ca! Vở của đại ca mà không đủ thì cả lớp còn có người nào ghi đủ nữa, đại
ca cứu anh em một phen rồi, đáng lẽ em đã định bỏ môn kinh tế chính trị, có ghi
chép gì đâu, chắc chắn là đứt, may mà có đại ca!”. Tống Ninh đút sách vào túi
nói.
Vương
Thâm Chiêu liền khua tay, đột nhiên Cao Khả Thượng lại bật cười ha ha, cả hai
đứa đều giật nảy mình, Tống Ninh trợn mắt nhìn cậu ta nói: “Cao Thượng! Ông
đừng có lên cơn đùng đùng như thế được không! Người biết thì bảo ông đang xem
ti vi, người nào không biết lại tưởng Quảng Cường đem đứa nào về làm mấy hiệp
trong phòng mình đấy!”.
“Cái
này... xem vui lắm! Tôi và bà nội tôi đều rất khoái xem!”. Cao Khả Thượng chỉ
tay vào ti vi cười nói.
“Hay
cái gì mà hay! Tôi phát hiện thấy sở thích của ông giống hệt sở thích của các
bà già, nào là học thuộc điểm đỗ xe bus, xem phim truyền hình gì đó. Haizz, con
trai không nên sống ở nhà bà, kiểu gì cũng mắc tật lắm điều!”. Tống Ninh lắc
đầu nói.
“Tôi
sống với nhà ai thì liên quan gì đến ông?”. Cao Khả Thượng hậm hực liếc Tống
Ninh một cái rồi nói: “Chắc chắn lại vừa bị Lâm Gia Mạt quạt cho một trận nên
mới về phòng giận cá chém thớt đây!”.
“Tôi...
ông>Tống Ninh bị Cao Khả Thượng điểm trúng huyệt, Vương Thâm Chiêu liền cười
rồi vỗ vai Tống Ninh nói: “Thôi, đi học đi, Cao Thượng đã học thuộc được nửa
cuốn vở ghi của tôi, cậu còn chưa xem lần nào đúng không?”.
“Hóa
ra hắn ta chuẩn bị từ lâu rồi hả! Thảo nào ngồi xem ti vi nhàn nhã thế! Tôi
cũng không ngồi 888 với các ông nữa mà đi photo vở đây!”.
***
Tống
Ninh đến cửa hàng photo nhỏ ở cổng trường phía Đông, mỗi lần đến cuối học kì,
công việc làm ăn của cửa hàng rất phát đạt, người thì photo vở, kẻ thì photo đề
thi, thậm chí có người còn in tài liệu thành các tờ giấy nhỏ để quay bài, từ xa
đã nhìn thấy mọi người xếp thành hàng dài. Những sinh viên bình thường không
chịu học hành tử tế, đến lúc này mới vận hết nội công, thậm chí miệt mài ôn bài
thâu đêm suốt sáng ngoài hành lang dưới ánh đèn nhà vệ sinh hoặc đèn trong sân
trường, không mong xuất sắc chỉ mong đạt điểm trung bình, không mong được tuyển
thẳng lên cao học mà chỉ mong được tốt nghiệp ra trường.
Cho
dù ranh ma đến