
đâu Tống Ninh cũng không có cách nào để chen ngang, đành ủ dột
xếp vào cuối hàng. Cậu vừa đứng vào thì mắt chợt sáng lên vì nhìn thấy một
chiếc bóng mảnh dẻ quen thuộc xếp trước mặt mình. Cậu hào hứng bước đến, vỗ vai
người đó một cái rồi nói: “Hê, Phương Hồi! Lâu lắm rồi không gặp cậu!”.
Phương
Hồi liền quay đầu lại, nhìn thấy Tống Ninh bèn nở một nụ cười miễn cưỡng. Cô
vốn không thân với đám bạn cùng phòng của Trần Tầm, sau khi chia tay với cậu,
ít nhiều cũng thấy ngại ngùng, vì thế song song với việc phải tránh mặt Trần
Tầm, gần như cô cũng cắt đứt mọi quan hệ với những người xung quanh cậu.
Tống
Ninh lại không tỏ ra khách khí gì mà vui vẻ đứng bên cạnh cô, nhìn cuốn vở vi
tích phân trong tay Phương Hồi rồi hỏi: “Cậu cũng photo vở hả? Tớ cứ tưởng cậu
là sinh viên chăm chỉ không bao giờ đi học muộn, lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế
đầu cơ!”.
“Tớ
không phải là sinh viên chăm chỉ, bài vở gần đây tớ không ghi chép gì>Không
cần phải nói Tống Ninh cũng biết tại sao cô không ghi chép bài vở gần đây, cậu
nhìn cô gái mảnh mai trước mặt mình và nói với giọng thông cảm: “Phương Hồi,
thực ra Trần Tầm…”
“Không
liên quan gì đến cậu ấy, cậu không cần phải nói đâu!”. Phương Hồi ngắt lời cậu,
có lẽ do cuống quá nên giọng cô cũng có phần gắt gỏng, sau khi nói xong, cô
cũng thấy hơi ngại, bèn vội lảng sang chuyện khác: “Cậu photo vở gì vậy?”.
“Kinh
tế chính trị. Cậu có cần không? Vở của đại ca phòng bọn tớ, rất đầy đủ, tớ muốn
photo một cuốn cho Gia Mạt, bình thường cậu ấy cũng chẳng học hành gì. Nếu cậu
cần thì tớ photo cả luôn cho, lát nữa cậu mang về cho Gia Mạt hộ tớ nhé”. Tống
Ninh mở cuốn vở của Vương Thâm Chiêu ra nói.
“Không
cần đâu, vở kinh tế chính trị tớ có rồi”. Phương Hồi nhìn cuốn vở dày đặc chữ
rồi lắc đầu nói: “Lát nữa cậu đưa tớ, tớ sẽ mang lên cho Gia Mạt, cậu quan tâm
đến Gia Mạt nhỉ?”.
“Haizz,
quan tâm nữa cũng chẳng để làm gì, người ta có để ý gì đâu!”. Tống Ninh nói với
vẻ chán chường.
“Không
phải đâu, tớ rất hiểu Gia Mạt, người mà cậu ấy không để ý thì cậu ấy chẳng buồn
nhắc đến đâu. Nhưng không phải cậu ấy vẫn mơ thấy cậu đó sao? Thế nên cậu phải
có lòng tin đối với mình”. Phương Hồi mỉm cười nói.
“Nhưng,
người mà cậu ấy mơ thấy không phải là tớ…”. Tống Ninh cúi đầu xuống nói.
“Sao
lại không phải? Cậu ấy trực tiếp nói với tớ mà, hôm đó ăn cơm...”. Phương Hồi
nhớ lại chuyện cũ, bất giác dừng lại một lát, cảm giác đau đớn, xót xa trong
lòng khiến cô rơi vào trạng thái thẫn thờ, rồi cô lại nói tiếp: “Tóm lại chắc
chắn là cậu mà”.
“Không
phải thật mà”. Tống Ninh cũng dừng lại, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới
nói được tiếp: “Đằng nào thì cậu và Trần Tầm cũng chia tay nhau rồi, tớ cũng
không giấu cậu nữa, thực ra người mà Gia Mạt mơ thấy ngày hôm đó là... Trần
Tầm…”.
Nét
mặt Phương Hồi liền sững lại, cô nhìn chằm chằm vào Tống Ninh, tựa như cậu vừa
nói câu gì đó vô cùng khó tin, một lúc lâu sau cô mới run rẩy nói: “Không thể!
Cậu đừng nói linh tinh, rõ ràng là cậu ấy... rõ ràng là cậu ấy…”
“Tớ
không nói linh tinh đâu! Đó là điều mà Gia Mạt đã nói trực tiếp với tớ, hơn nữa
Trần Tầm cũng biết. Phương Hồi, cậu đừng làm như vậy. Tớ biết chắc chắn cậu rất
buồn, nhưng sự thật là như vậy, cậu buộc phải đối mặt. Cậu là cô gái tốt bụng,
bọn tớ đều muốn cậu được sống vui hơn. Nhưng tớ cho rằng giấu giếm mọi chuyện
với cậu là không công bằng, đây cũng không phải là cách giải thoát gì hay cả.
Tớ chỉ...”.
Thấy
ánh mắt Phương Hồi mỗi lúc một vô hồn hơn, sắc mặt mỗi lúc một nhợt nhạt hơn,
cuối cùng Tống Ninh không nỡ lòng nói tiếp nữa.
“Ừ,
cảm ơn cậu, bye bye”. Phương Hồi bắt đầu nói chuyện không đầu không cuối, cô
thẫn thờ vẫy tay chào Tống Ninh rồi ôm cuốn vở về phòng.
Tống
Ninh nhìn theo cô bằng ánh mắt lo lắng, nhưng cậu không đi theo mà lẩm bẩm nói
hết câu đang nói dở ban nãy: “Tớ chỉ nói cho cậu biết trước bọn họ mà thôi…”.
Phương
Hồi lang thang vô định trên đường, cảm giác trong lòng cô lúc này đã biến thành
một mớ hỗn độn, mọi tâm trạng buồn bã, phẫn nộ, đau khổ, thắc mắc bó chặt vào
nhau, hoàn toàn khiến cô mất đi phương hướng. Cô không nhớ đã về đến trường
bằng cách nào, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Gia Mạt như thế nào, rồi chỉ
hỏi đi hỏi lại Lâm Gia Mạt tại sao. Cô chỉ nhớ rằng mình khóc mãi, khóc mà không
thể kìm chế được mình, khóc cho đến khi mắt cay xè. Cuối cùng cô ra khỏi cổng
trường và bắt xe, điên cuồng rời khỏi trường mà không ngoái đầu nhìn lại.
Cô
cảm thấy, trong ngôi trường này không có nơi nào có thể khiến cô sống tiếp được
nữa.
***>Tối
về đến nhà, Phương Hồi tắt mắt, rút dây điện thoại như thường lệ, cô đã nhận
được thư của Kiều Nhiên, lần này khi đọc đến câu “mọi chuyện của cậu có ổn
không? Chúc cậu mọi điều tốt lành và mong sớm nhận được thư của cậu”, Phương
Hồi đã không thể gõ được chữ “ổn” được nữa. Trước mặt cô, màn hình máy tính mỗi
lúc một nhòe đi, bàn phím ướt đẫm nước mắt, sau khi ngón tay cô chạm vào, tất
cả các chữ cái từ A đến Z đều bị ngấm hết mọi nỗi đau khổ không thể xóa mờ.
Mùa