
đông năm đó Kiều Nhiên đã về nước.
Sau
khi nhận được email của Phương Hồi, cậu vô cùng sốt một, mặc dù lời lẽ không
đầu không cuối, nhưng Kiều Nhiên vẫn hiểu ra rằng đã xảy ra chuyện gì. Và việc
đầu tiên mà cậu nghĩ đến là cậu phải về nước, cậu muốn gặp cô. Nghĩ đến đây,
Kiều Nhiên thầm mỉa mai mình, cậu phải trốn đi thật xa là để không muốn tiếp
tục nhớ nhung, nhưng bây giờ xem ra nỗi nhớ lại càng da diết hơn.
Mùng
5 tết, bọn họ gặp nhau ở nhà hàng Vũ Hoa.
***
Kiều
Nhiên đứng ra tổ chức, không ai dám làm mọi người cụt hứng, năm đứa đứa nào
cũng có tâm sự riêng, nhưng vẫn có mặt ở điểm hẹn. Phòng ăn rộng rãi vô cùng
yên tĩnh, cho đến ngày hôm nay, dường như không ai biết sẽ phải đối mặt với
người khác thế nào và sẽ phải nói những gì.
Như
hồi trước đây, khi ăn cơm mỗi người sẽ gọi một món, thời điểm này thường là lúc
ồn ào nhất, ai cũng tranh gọi món mà mình thích, thực đơn gần như là bay vèo
vèo từ người này sang người khác, gọi món gần như là phải tranh cướp nhau.
Nhưng hiện giờ cuốn thực đơn đó vẫn yên tĩnh nằm trên mặt kính tròn như đang
giễu cợt họ, Kiều Nhiên đưa tay ra cầm cuốn thực đơn lên trước và hỏi: “Trước
mọi người đều thích ăn món chân giò hầm đúng không? Cho món chân giò Đông Pha
trước! Phương Hồi cậu xem gọi thêm gì nữa đi!”.
Phương
Hồi đón lấy thực đơn, lật qua lật lại và gọi món cà tím rồi đưa cho Triệu Diệp.
Triệu Diệp không hề có ý định đón lấy mà nói với giọng nặng nề: “Tôi ăn gì cũng
được!”. Trần Tầm thấy vậy liền đón lấy, nhưng khi đưa ra, bàn tay của cậu và
Phương Hồi đều khựng lại, cuối cùng, cuốn thực đơn liền rơi thẳng xuống bàn.
Triệu Diệp bực bội cầm lên và đẩy về phía Kiều Nhiên nói: “Thôi ông gọi hết đi!
Để mất
thời gian làm gì!”.
Kiều
Nhiên cười gượng nói: “Ừ, đằng nào tôi cũng biết tôi về nước thì tôi phải mời
mọi người, tôi phải gọi những món rẻ rẻ để các ông không vét sạch được túi
tôi!”.
“Nói
mà không biết ngượng! Đợt đó ai cho ông đi mà không chào mọi người một câu!”.
Trần Tầm tiếp lời Kiều Nhiên, cố gắng làm dịu bầu không khí đang căng thẳng.
“Tôi
làm thế là để sau khi về nước được các ông đón chào nhiệt liệt mà. Ở với các
ông ba năm, kiểu gì cũng phải để tôi được oai một lần chứ!”. Kiều Nhiên cười
nói: “Triệu Diệp, ông cũng phải nói gì đi chứ! Sao tôi cứ có cảm giác là ông
không nhiệt tình với tôi nhỉ!”.
“Vùng
tôi ở lạnh đếch chịu được, làm tim tôi đông cứng rồi”. Triệu Diệp thờ ơ nói.
Lâm
Gia Mạt mím môi rồi quay mặt đi, Kiều Nhiên liền đứng dậy vỗ đầu Triệu Diệp một
cái nói: “Chưa uống gì mà sao đã cao giọng thế?”.
Triệu
Diệp cười nhạt rồi quay ra nghịch chén trà.
“Bọn
mình có gọi bia không?”. Đột nhiên Phương Hồi ngẩng đầu lên hỏi.
Kiều
Nhiên liền đưa mắt nhìn cô nói: “Đừng, hôm nay mọi người gặp nhau để nói
chuyện, uống bia thì còn nói được gì nữa”.
“Đúng vậy...”. Lâm Gia Mạt nói với vẻ lo lắng: “Cậu có
uống được đâu”.
“Thôi
cứ mang lên một ít đi!”. Phương Hồi gọi cô phục vụ đứng ở cửa nói.
Kiều
Nhiên đang định nói gì nữa thì Trần Tầm ngồi bên cạnh liền ấn cậu xuống nói:
“Thôi, cậu ấy thích uống thì cứ để cậu ấy uống”.
Cô
phục vụ vừa bước vào, Phương Hồi liền nói: “Cho mười chai bia trước, mở nắp
luôn đi nhé”.
Đến
lúc này thì Trần Tầm cũng tròn mắt sửng sốt, cậu vội đưa mắt ra hiệu cho Kiều
Nhiên, Kiều Nhiên trợn mắt nhìn cậu một cái rồi quay sang nói với Phương Hồi:
“Gọi nhiều thế làm gì? Bọn mình
không uống được bao nhiêu đâu!”.
“Không
sao, tớ uống được”. Phương Hồi bình thản đáp.
“Em
uống được gì chứ!”. Không kìm được nữa, Trần Tầm liền nói lớn: “Lần nào uống ba
cốc chẳng say, về nhà còn đau đầu, đau dạ dày! Chị ơi, cho ba chai thôi!”.
“Cảm
ơn, nhưng anh không cần phải quan tâm đâu, tôi uống được bao nhiêu, giờ anh có
biết không?”. Phương Hồi nhìn sang bên cạnh bằng ánh mắt vô hồn: “Cứ cho mười
chai, mở hết ra chị ạ!”.
Đây
là cuộc đối thoại hoàn chỉnh đầu tiên giữa họ sau khi chia tay, cả hai đều cảm
thấy tê tái trước giọng điệu xa lạ này, còn mọi người xung quanh cũng không
biết phải nói gì để an ủi họ.
Cô
phục vụ đã nhanh chóng bê vào mười chai bia, Phương Hồi cũng không đợi mọi
người nhường, đón lấy chai bia rót cho mình một cốc, uống một hơi hết sạch rồi
đặt “cạch” chiếc cốc không sang bên cạnh với vẻ thách thức. Lâm Gia Mạt lặng lẽ
uống cùng cô một cốc, Trần Tầm không nói gì mà cầm một chai bia lên uống luôn
bằng chai, bên kia Triệu Diệp cũng vớ lấy một chai, cậu còn đưa cho Kiều Nhiên
một chai. Kiều Nhiên nhìn bọn họ uống bia với tâm trạng nặng nề, biết cũng
không thể khuyên được nữa.
Rõ
ràng là bia ngấm nhanh hơn thức ăn, nhìn ánh mắt Phương Hồi đã mất đi tiêu cự
và bàn tay run run đưa ra nhưng không thể nào với được cốc bia, Kiều Nhiên
không thể ngồi yên được nữa. Cậu với lấy cốc bia của Phương Hồi đặt sang một
bên nói: “Đừng uống nữa! uống nữa là say đấy!”.
“Tớ
không say... Cạn...”. Phương Hồi cười rồi quay sang giật chiếc cốc trong tay
cậu.
Nhìn
vẻ ngà ngà say của Phương Hồi, Lâm Gia Mạt vô cùng buồn bã, cô đứng dậy nắm lấy
tay Phương Hồi nói: “Phương H