
ưới sân, lúc đó sắp đến giờ đóng cửa rồi, bọn họ không hề
có ý định về phòng!”.
“Có
phải bọn họ đã chính thức yêu nhau rồi không nhỉ? Thế Phương Hồi làm thế nào?”.
Giọng Tiết San vọng ra.
“Phương
Hồi làm được gì?”. Lí Kì thở dài nói: “Nói thật là bọn họ chia tay nhau chỉ là
chuyện sớm hay muộn thôi, người như Trần Tầm làm sao cậu ấy giữ được. Vào đại
học rồi không thể giống thời cấp ba, không phải Tiết San với người yêu học cùng
cấp ba cũng chia tay nhau rồi đó sao? Tớ và cậu bạn tớ bây giờ một chốn đôi
nơi, cũng chẳng biết sau này sẽ thế nào!”.
“Haizz,
cũng tội nghiệp Phương Hồi thật...”. Tiết San nói: “Tớ và ông người yêu cũ chia
tay nhau trong êm thấm, đằng này cậu ấy là bị người thứ ba phá bĩnh, chắc chắn
sẽ vô cùng khổ sở!”.
“Chắc
chắn rồi, cậu ấy vốn sống nội tâm mà, tớ thấy cậu ấy đã phải chịu đựng một thời
gian khá dài rồi”. Lí Kì nói: “Vân Vân, Phương Hồi về thì cậu đừng có nói gì
đến chuyện nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường nhé!”.
“Tớ
biết mà! Thực ra theo tớ bọn họ nên chia tay nhau cho xong, yêu đương có gì là
hay? Độc thân vẫn thoải mái nhất! Tốt nhất là cậu cũng nên chia tay với ông anh
Quảng Đông của cậu đi Lí Kì ạ, bọn mình cả phòng độc thân! Chia tay thôi, chúng
mình chia tay thôi!”. Lưu Vân Vi cất cao giọng hát.
Phương
Hồi đứng ngoài cửa, cô nắm chặt tay lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để
lại một vết hình bán nguyệt. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai túm chặt, đau
đớn, nghẹt thở, bất giác nước mắt lại trào ra. Cô không muốn vào phòng, nhưng
quay đầu đi rồi lại không nghĩ ra nơi nào có thể đi. Phương Hồi cảm thấy hiện
tại mình rất nực cười, hồi đầu nói với mọi người rằng Trần Tầm là người yêu của
mình, hiện tại không còn là người yêu nữa thì cũng phải nói với họ. Cho dù ngại
ngùng và xấu hổ đến đâu, cũng đều buộc phải đối mặt.
Sự
khác biệt giữa tình cũ và tình mới không chỉ là nước mắt và nụ cười, nỗi đau bị
bỏ rơi, dù là ai cũng không thể thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra. Phụ nữ
luôn muốn túm lấy người phụ tình để hỏi và câu trả lời thường c khiến họ đau
buồn hơn. Hai chữ tình buồn, nếu không trải qua sẽ mãi mãi không bao giờ có thể
thấu hiểu.
Những
tiếng chuyện trò trong phòng đột ngột dừng lại khi điện thoại của Phương Hồi đổ
chuông, Phương Hồi vội vàng móc điện thoại ra, bên trên là hai chữ “Trần Tầm”
vốn đã từng rất quen thuộc, còn hiện tại cái tên này lại như nhát dao cứa vào
trái tim, cô không ngần ngừ mà ấn ngay phím tắt, quệt nước mắt rồi bước vào
phòng, ba cô bạn nhìn cô với vẻ ngại ngùng, không ai biết phải nói thế nào.
Phương
Hồi lặng lẽ đặt đồ xuống rồi bình thản nói: “Tớ và Trần Tầm chia tay nhau rồi”.
Đám
Lí Kì liền khuyên nhủ Phương Hồi nhưng gần như cô không nói gì mà chỉ gật đầu
hoặc lắc đầu, khiến cả bọn đều không biết phải làm thế nào. Một lát sau, Phương
Hồi liền xách phích nước xuống tầng lấy nước, ba đứa vội vàng bảo ừ, cô vừa ra
ngoài, cả đám liền thở phào.
Phương
Hồi không đến thẳng phòng nước mà đến phòng Lâm Gia Mạt trước. Lâm Gia Mạt cũng
vừa từ nhà trở lại trường, đang xếp hoa quả lên bàn, nhìn thấy Phương Hồi liền
cười nói: “Vào đây! Tớ mang quýt đến, ngọt lắm!”.
“Gia
Mạt, tớ...”. Phương Hồi ngập ngừng một lát rồi nói: “Tớ và Trần Tầm chia tay
nhau rồi”.
Quả
quýt trong tay Lâm Gia Mạt liền rơi bịch xuống bàn, mấy cô bạn cùng phòng cũng
sững người không nói chuyện gì nữa, cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại,
Phương Hồi luống cuống mím môi nói: “Đã... chia tay rồi”.
Lâm
Gia Mạt không tiếp lời cô mà quay đầu lại xách phích nước của mình lên nói:
“Đi, tớ với cậu đi lấy nước
Hai
đứa ra khỏi cửa, Lâm Gia Mạt mới kéo Phương Hồi lại hỏi: “Chuyện làm sao vậy?
Không phải tuần trước vẫn còn ổn cả đó sao?”.
Phương
Hồi chậm rãi lắc đầu, ngân ngấn nước mắt kể lại một lần chuyện xảy ra tối hôm
thứ sáu, bao gồm những điều mình vừa được nghe thấy trước cửa phòng. Lâm Gia
Mạt mỗi lúc một cau mày chặt hơn, cô rút giấy ăn ra đưa cho Phương Hồi lau mặt
rồi nói: “Từ lâu tớ đã nghĩ chắc chắn cậu ta và Thẩm Hiểu Đường sẽ yêu nhau mà,
không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy. Với tính cách như Trần Tầm, chắc cậu ấy không
nói dối cậu đâu, dù gì thì vẫn tốt hơn việc cậu ta lừa cậu và bắt cá hai tay.
Đằng nào thì cũng thế rồi, cậu không có lỗi gì cả, đừng có buồn quá”.
“Gia
Mạt, tớ thực sự không hiểu tại sao. Tại tớ thay đổi ư? Hay do anh ấy thay đổi?
Năm xưa hai đứa bọn tớ còn cố gắng bằng mọi cách để được thi một trường, vì
muốn được học cùng trường với tớ mà Trần Tầm còn bỏ một bài vật lí không làm.
Đợt tập quân sự cũng vậy mà, cậu có còn nhớ không? Anh ấy còn nhặt vỏ lựu đạn
về cho tớ! Rồi cả trước kia...”.
“Phương
Hồi, hiện tại không phải là trước kia nữa”. Lâm Gia Mạt ngắt lời cô nói: “Không
phải tớ đã từng nói với cậu rồi đó sao. Chỉ cần bọn mình lớn lên, thì cậu sẽ
thay đổi, cậu ấy cũng sẽ thay đổi. Hồi đầu vì cậu mà cậu ấy thi vào đây là do
cậu ấy yêu cậu, hiện tại vì Thẩm Hiểu Đường mà cậu ấy chia tay với cậu là vì
cậu ấy không yêu cậu nữa. Tình yêu không phải là cái trước đây thế