
i em”.
“Câu
này là câu nói giả tạo thứ hai”.
“Sách
do thằng nào viết vậy!”.
“Quan
tâm gì đến chuyện đó! Kể cả là giả tạo thì anh có giả tạo mãi mãi được không?”.
Thẩm Hiểu Đường quàng tay lên cổ cậu hỏi.
“...
Được”. Trần Tầm lại thấy buồn buồn trong lòng, cậu biết thực ra là Thẩm Hiểu
Đường muốn nghe cậu nói những điều này, nhưng cậu lại không thể thốt ra thành
lời, sau khi chia tay với Phương Hồi, cậu không muốn nói đến từ mãi mãi nữa.
Sau
đó tôi có hỏi Trần Tầm, hỏi cậu và Phương Hồi đã từng làm chuyện đó hay chưa.
Trần
Tầm trả lời chưa, mặc dù có vô số cơ hội, cũng đã từng thân mật đến mức gần như
sắp vượt quá giới hạn, nhưng lại không đi đến bước cuối cùng. Trước đó là do
còn trẻ nên không dám, sau đó là do không có đầu óc nào. Trần Tầm có cách lí
giải khá độc đáo về tình dục và tình yêu, cậu nói rằng nếu cậu và Phương Hồi đã
từng làm chuyện đó thì có lẽ bọn họ sẽ không chia tay nhau và nếu cậu và Thẩm
Hiểu Đường không làm chuyện đó thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không chia tay. Tóm lại
là bọn họ yêu nhau rất mãnh liệt nhưng lại giữ gìn cho nhau đến giây phút cuối
cùng, chính vì thế cậu đã kết luận rằng, sự cởi mở trong chuyện đó của giới trẻ
sinh sau thập kỉ 80 rất đáng bị lên án. Đúng là chúng tôi được tiếp xúc với
chuyện đó sớm hơn, nhưng khi lâm trận thì có khi cũng chỉ như cha mẹ thời Cách
mạng văn hóa lên rừng xuống biển, không đến mức cởi mở như Mĩ, Nhật Bản.
Hai
đứa thu dọn giường chiếu, Trần Tầm ôm tấm ga trải giường vào nhà vệ sinh giặt,
Thẩm Hiểu Đường ngượng ngùng dựa vào cửa nói: “Hay thôi... đừng giặt nữa, tặng
em để em làm kỉ niệm”.
“Cái
ga to thế này em cầm kiểu gì? Mẹ anh kĩ tính lắm, thiếu một tấm ga chắc chắn sẽ
tra hỏi anh. Hơn nữa, anh cũng muốn giữ làm kỉ niệm!
“Anh
giữ kỉ niệm làm gì...”. Thẩm Hiểu Đường đỏ bừng mặt hỏi.
“Haizz,
thôi, bây giờ vật chứng không còn nữa, bọn mình giữ ở trong tim vậy”. Trần Tầm
giũ tấm ga bằng sợi cotton đã ngấm nước ra, dưới ánh nắng, tấm ga nhìn rất
mỏng, không còn phát hiện ra dấu vết gì.
“Đi
thôi, bọn mình còn phải đi mua thuốc nữa”. Trần Tầm phơi xong tấm ga trải
giường liền nói: “Em có biết loại thuốc đó... tên là gì không”.
“Làm
sao em biết được”. Thẩm Hiểu Đường cúi đầu nói lí nhí.
“Quảng
Cường thường xuyên nói với anh, anh cũng không để ý, để anh gọi điện thoại hỏi
Tôn Đào, chắc chắn cậu ấy biết”.
Trần
Tầm gọi điện thoại cho Tôn Đào, đầu bên kia cười nói trêu trọc cậu hồi lâu, mất
bao nhiêu thời gian mới nói ra được cái tên viên tránh thai khẩn cấp, còn bắt
tối Trần Tầm phải đưa Thẩm Hiểu Đường đến ăn cơm với mọi người cho bằng được.
Trần
Tầm mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp ở cửa hàng chuyên bán đồ dành cho
người lớn gần nhà, ngoài thuốc ra còn mua một hộp bao cao su và nhét vào túi,
cậu phải bấm bụng vào mua, cứ cảm thấy có gì đó ngại ngùng. Thẩm Hiểu Đường
đứng ở bên kia đường rất xa đợi cậu, lúc Trần Tầm đi ra, hai đứa còn đi cách
nhau một đoạn như không hề quen biết rồi mới rẽ vào một góc đường và dừng lại,
thậm thụt mở hộp thuốc ra đọc kĩ hướng dẫn.
“Hai
viên... còn phải uống cách nhau nữa, rắc rối thật”. Thẩm Hiểu Đường nắm chặt vỉ
thuốc trong lòng bàn tay nói.
“Nước
đây em uống đi!”. Trần Tầm vặn nắp chai nước khoáng ra và đưa cho cô.
“Vội
gì anh, trong 72 tiếng đồng hồ đều được mà”. Thẩm Hiểu Đường háy mắt>“Không
được, anh không yên tâm, nhớ đến trường hợp của Dương Tình là anh lại thấy
buồn, anh sợ em cũng...”. Trần Tầm lắc đầu nói.
Thẩm
Hiểu Đường cũng giật thột, lấy một viên thuốc ra uống rồi cau mày nói: “Em thấy
chẳng công bằng chút nào. Tại sao chỉ có con gái phải uống thuốc, đàn ông thì
chẳng sao! Đáng lẽ thuốc này phải thiết kế cho cả nam và nữ, đàn ông uống viên
của đàn ông, đàn bà uống viên của đàn bà, như thế còn tạm được!”.
“Nói
linh tinh nào! Đàn ông có mang bầu đâu mà phải uống!”. Trần Tầm cười nói.
“Vớ
vẩn, không có đàn ông các anh thì phụ nữ mang bầu được không? Anh tưởng tất cả
đều là bà Nữ Oa à!”. Thẩm Hiểu Đường trợn mắt nhìn cậu nói: “Em biết rồi, đàn
ông đều là bọn ăn xong nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói ra về, chẳng ai là tốt
cả!”.
“Sao
lại nói như thế được! Gì mà em hận đời thế, chẳng khác gì thánh nữ Jeanne [1'>.
Anh đã đi đâu! Anh còn muốn ăn nữa đấy!”. Trần Tầm kéo tay Thẩm Hiểu Đường rồi
nói: “Đi thôi, đám Tôn Đào đang đợi cơm bọn mình đấy”.
[1'> Jeanne cTArc (1412 - 1431) là một
nữ anh hùng người Pháp trong cuộc Chiến tranh Trăm năm giữa Pháp và Anh. Ngày
16 tháng 5 năm 1920, Jeanne cTArc được Giáo hoàng Biển Đức XV chính thức phong
thánh và là thánh quan thầy Giáo hội nước Pháp.
Thẩm
Hiểu Đường khẽ giãy ra nhưng vẫn theo cậu lên xe.
Tôn
Đào và Đường Hải Băng đã đến từ sớm, Dương Tình thoái thác có việc không đến,
Ngô Đình Đình và Trần Tầm, Thẩm Hiểu Đường, người đến trước, kẻ đến sau, Thẩm
Hiểu Đường sôi nổi hơn Phương Hồi, vừa bước vào cửa, hai cô gái đã nói chuyện
với nhau, nói vào tận phòng trong. Bọn họ đã biết chuyện Trần Tầm và Phương Hồi
chia tay nhau từ lâu, Tôn Đào không thể hiện thái độ gì, Đường Hải Băng