
c ở lại đây nữa.
Trần Tầm chống tay vào
cái cây sau lưng và đứng bật dậy, lúc đi ngang qua Phương Hồi, hai người không
ai nhìn ai.
“Ê! Đi đâu vậy!”. Triệu
Diệp đứng sau gọi.
“Lên lớp!”. Trần Tầm
không thèm
“Đợi lát rồi lên cả
thể!”.
“Đây đếch chơi nữa!”.
Trần Tầm đi về phía khung bóng rổ, lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay cô bạn đó
rồi hậm hực về lớp.
“Thần kinh à? Sao tự dưng
lại như ăn phải thuốc súng vậy?”. Triệu Diệp nói với Kiều Nhiên bằng giọng sửng
sốt.
“Không biết, thôi kệ cậu
ta!”. Kiều Nhiên cẩn thận vặn lại nắp chai nước.
“Tớ hỏi các cậu, con bé ngồi
dưới khung bóng rổ kia là ai vậy? Có thân với Trần Tầm không?”. Lâm Gia Mạt
tranh thủ cơ hội dò hỏi.
“Ai cơ?”. Kiều Nhiên hỏi.
“Cái cậu mà cầm áo cho
Trần Tầm ấy, đó, đứng dậy rồi đó, chính là cậu ta đấy”. Lâm Gia Mạt chu môi
nói.
“À! Vương Mạn Mạn hả! Lớp
[5'>, bạn cùng cấp hai với Trần Tầm”. Triệu Diệp nhìn rồi quay sang nói với vẻ
thần bí: “Theo nguồn tin vỉa hè thì đã từng là girlfriend gây nhiều tai tiếng
của hắn ta!”.
Lâm Gia Mạt nhìn về phía
Phương Hồi với vẻ lo lắng, còn Phương Hồi thì lặng lẽ cúi đầu.
Trần Tầm và Phương Hồi
chiến tranh lạnh với nhau ba ngày.
Quãng thời gian ba ngày
nói dài cũng không phải là dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn. Nhưng đối với
chuyện tình cảm, đủ để bắt đầu, cũng đủ để kết thúc.
Trong thời gian này, buổi
trưa Lâm Gia Mạt lại đi tìm Tô Khải, dần dần cũng biết được nhà anh ở đâu,
thích màu gì, thích uống loại đồ uống , thậm chí còn lấy hết can đảm hỏi anh
thích mẫu con gái nào, nếu tìm bạn gái thì có yêu cầu gì.
Và câu trả lời của Tô
Khải đã khiến cô rất phấn chấn, anh nói: “Thích cô bé đáng yêu, không nên nhiều
chuyện. Nếu tìm bạn gái, hê hê, như em là được rồi!”.
Vừa lên lớp, Lâm Gia Mạt
liền lấy ngay tấm card điện thoại 201 vừa mua ra, ra hành lang nhắn tin cho Tô
Khải.
“Xin gọi hộ số 52466...
Cao Y Y... Chữ “Cao” trong từ cao hứng, “Y” trong từ y luyến [lưu luyến'> ạ...
lời nhắn là em quý anh... đúng rồi, em quý anh, nhắn tin hộ em 3 lần! Cảm ơn!”.
“Cao Y Y là tên cậu bịa
ra hả?”. Phương Hồi hỏi.
“Ừ”. Lâm Gia Mạt cười
nói: “Cậu nghe thấy chưa? Vừa nãy anh ấy nói người như tớ là được rồi!”.
“Ừ! Nhưng lớp mình làm gì
có người tên như thế đâu!”.
“Ngốc ạ! Cao Y Y chính là
muốn ám chỉ lớp 10 [1'> đó! .
“Vậy hả!”. Phương Hồi sực
hiểu ra vấn đề: “Cậu kinh khủng thật!”.
“Phải học hỏi mới làm
được thế!”. Lâm Gia Mạt khoác vai cô nói: “Cậu chưa nói chuyện với Trần Tầm
à?”.
“Chưa”.
“Như thế có được không?
Cậu ấy cũng không gọi điện thoại cho cậu à?”.
“Không”. Ánh mắt Phương
Hồi sầm xuống: “Thôi, chắc là cậu ấy thấy tớ rắc rối quá!”.
“Cậu nói gì vậy! Chuyện
này có gì phải sợ rắc rối chứ? Tớ nghĩ các cậu nên nói chuyện với nhau”.
“Tính sau”. Phương Hồi
hít một hơi thật sâu, kéo tay Lâm Gia Mạt đang đặt trên vai xuống, nói: “Thôi
vào lớp đi”.
Hai đứa vừa vào lớp thì
nghe thấy ngoài cửa có tiếng con gái gọi: “Bạn ơi! Bạn gọi hộ tớ Trần Tầm
với!”.
Phương Hồi liền quay đầu
lại, đứng trước cửa chính là cô bạn Vương Mạn Mạn ngồi dưới khung bóng rổ hôm
đó. Vương Mạn Mạn đang cùng một cô bạn khác vừa cười rất tươi vừa xách một túi
nilon đen rất to, tựa người vào khung cửa nói: “Cảm ơn nhé!”.
Lâm Gia Mạt bực bội gọi:
“Trần Tầm! Có người tìm!”.
Trần Tầm vội chạy ra
ngoài, Triệu Diệp đứng sau hú lên mấy tiếng như trêu chọc.
Phương Hồi không nhìn
cậu, lặng lẽ về chỗ.
“Có chuyện gì vậy?”. Trần
Tầm hỏi: “Các cậu xách gì thế?”.
“Vỏ chai!”. Vương Mạn Mạn
cười nói: “Lớp tớ đang tổ chức thu gom phế liệu ở trường, sau đó mang đi bán!
Số tiền thu được sẽ làm quỹ lớp, cậu xem lớp cậu có chai, lon nước ngọt nào vứt
đi không thì cho tớ!”
“Có đầu óc kinh doanh quá
nhỉ! Thầy Thôi bảo các cậu làm thế à?”.
“Không, bọn tớ tự phát
thôi, mau lên!”. Vương Mạn Mạn đẩy nhẹ vào vai Trần Tầm.
Cậu quay vào, hỏi từng
bàn một, đến chỗ Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, cũng chỉ thờ ơ hỏi một câu: “Có vỏ
chai nào vứt đi không? Lon bỏ không cũng được!”.
“Không có!”. Lâm Gia Mạt
nói.
Trần Tầm không hỏi tiếp
Phương Hồi mà đi sang bàn khác.
“Con bé đó ghê thật! Mò
sang tận lớp người ta để tán tỉnh!”. Lâm Gia Mạt nói với giọng căm ghét: “Trần
Tầm cũng vớ vẩn quá, cần gì phải quan tâm đến chuyện của cậu ta! Không thấy
phiền hà à?”.
“Bọn họ là bạn học cùng
cấp hai mà”. Phương Hồi bình thản nói.
“Nhưng cũng không cần
thiết phải thân mật như vậy! Không hiểu cậu ta làm thế là có ý gì!”.
“Ý gì thì mặc kệ cậu
ta!”. Phương Hồi lấy sách vở của tiết học sau ra, đặt mạnh xuống góc phải trên
bàn.
Các tiết học sau đó,
Phương Hồi đều không nghe được gì nhiều. Cô cảm thấy có lẽ chuyện của cô và
Trần Tầm sẽ chấm dứt ở đây, không biết ai đúng ai sai, có lẽ cũng không có cái
gọi là đúng sai, chỉ tại cô kì vọng nhiều quá. Trần Tầm xuất sắc như vậy, vì lí
do gì mà suốt ngày phải ở bên cô? Cô có gì đáng để Trần Tầm phải đối xử và quý
mến một cách chân tình đâu?
Phương Hồi mỉa mai mình,
di chân xuống mầm non vừa đâm chồi trong trái tim. Cô chỉ muốn tự tay đốt hết
mọi niềm