
. Hơn nữa tớ đâu có nghĩ là bọn nó lại đông như vậy, tớ
vừa đặt mạnh chai nước xuống bàn thì bọn nó đã đứng phắt dậy!”. Triệu Diệp đang
ngồi trên bàn liền nhảy ngay xuống đất, nhưng sau đó quay về bọn tớ cũng đâu
kém cạnh, tiền đạo Lưu Bác đã cầm một viên ngói, miệng hô: “Đ.m mày, đ.m mày,
đ.m mày, rồi xông đến!”.
“Nói mà không biết
ngượng! Phương Hồi cậu không biết chứ, hôm qua lúc chạy đi gọi đồng bọn, cậu ta
chậm dã man! Còn không chạy nhanh bằng tớ”.
“Tớ làm sao bì được với
cậu được!”. Triệu Diệp lấy tay chỉ vào eo mình: “Hàng rào cao đến đây, tớ còn
đang trèo thì Gia Mạt co chân bước qua rất nhẹ nhàng, tớ đuổi theo hỏi sao cậu
vượt rào nhanh vậy, cậu ấy bảo hồi cấp hai cậu ấy tập môn vượt rào trăm mét!”.
Mọi người đều cười ha ha.
Chuông báo bảy rưỡi kiểm
tra bài vở đã đổ, tất cả mọi người đều trở về chỗ ngồi. Phương Hồi bảo mọi
người chuyển hết vở bài tập lịch sử lên trên, Lâm Gia Mạt ôm chồng vở mang lên
văn phòng giáo viên cùng cô.
Ngoài hành lang, Lâm Gia
Mạt nói với Phương Hồi bằng giọng rất bí “Cậu chẳng xứng đáng là bạn bè gì cả!
Dám giấu tớ chuyện quan trọng như vậy!”.
Phương Hồi liền thắc mắc:
“Giấu cậu chuyện gì?”.
“Nhắc nhở cậu nhé,
keyword vòng đeo tay!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh và bước lên trước hai
bước: “Sáng nay tớ đã nhìn thấy dưới tay kẻ nọ rồi, cậu đừng nói là trùng hợp
nhé, tớ nhớ là hôm đó màu mười giờ chỉ còn lại sợi cuối cùng”.
Chồng vở trên tay Phương
Hồi liền rơi roạt xuống đất, cô đứng chôn chân tại chỗ, sợ sệt nhìn Lâm Gia
Mạt.
“Cũng không phải…” Phương
Hồi thở phào, nói: “Thực ra tớ và cậu ấy cũng…”
“Thôi, tớ hiểu rồi”. Lâm
Gia Mạt khoác tay lên vai cô, nói: “Bọn mình trao đổi nhé, tớ cũng nói cho cậu
biết một điều bí mật?”.
“Bí mật gì vậy?”. Phương
Hồi vừa vỗ cho đám vở bay hết bụi vừa hỏi.
“Tớ cũng thích một người
rồi”.
“Ai vậy? Trong lớp mình
ư?” Bất giác Phương Hồi lại thấy hồi hộp.
“Không!”. Lâm Gia Mạt ghé
sát vào tai cô, thì thầm: “Tô Khải, đội trưởng đội bóng trường mình!”.
Chơi thân với Lâm Gia
Mạt, Phương Hồi mới hiểu được thế nào là thích, thế nào là theo đuổi. So với cô
bạn gái của mình, mấy trò vụng trộm của Phương Hồi và Trần Tầm chỉ là muỗi.
Hôm đó trong giờ ngữ văn,
Lâm Gia Mạt chuyển cho cô một mẩu giấy, giọng rất khẩn thiết, năn nỉ trưa nay
nhất định Phương Hồi phải xuống xem con trai chơi bóng dưới sân, nói việc này
có liên quan đến cuộc sống thời cấp ba, hạnh phúc cả cuộc đời Lâm Gia Mạt và
con trai cô sau này - tức cậu con nuôi của Phương Hồi có cơ hội được mang một
cái họ khá dễ thương - họ Tô hay không. Phương Hồi đành phải trả lời “Ừ” rồi lấm
lét nhìn ra cửa sổ, xác định cô chủ nhiệm không đứng đó nhìn trộm mới gửi lại
cho Lâm Gia Mạt.
Vừa ăn trưa xong, Lâm Gia
Mạt liền kéo Phương Hồi lao như bay xuống sân.
“Từ từ thôi!”. Phương Hồi
xoa cánh tay nói: “Sao vội thế? Chắc gì anh ấy đã ở đó?”.
“Hứ! Tớ là ai hả? Tớ có
bao giờ đánh trận nào không chuẩn bị trước không?”. Lâm Gia Mạt trợn tròn mắt
nói: “Sáng nay tớ đã hỏi dò Triệu Diệp rồi, hàng ngày khoảng hơn mười hai giờ
là Tô Khải xuống sân, anh ấy không giữ sân, cũng không chơi bóng với người lạ,
chỉ chơi với lớp 11 [2'> hoặc đám Triệu Diệp thôi.
“Cậu gớm thật đấy!”.
Phương Hồi nói với vẻ thán phục: “Thế hôm nay cậu định nói gì với anh ấy?”.
“Hê hê, hôm nay xúc tiến
phương án A!”. Lâm Gia Mạt cười rất ranh mãnh.
Hai đứa không đến sân bóng
ngay mà ra căng tin mua nước trước, Lâm Gia Mạt băn khoăn không biết nên mua
Pepsi, Coca Cola hay nước dưa hấu, cô thấy buồn vì không hỏi rõ xem Tô Khải
thích uống vị nào. Trong lúc cô đang do dự, thì Phương Hồi đã mua một chai trà
đen lạnh, Trần Tầm thích uống loại này, đã xuống đây rồi thì tiện thể mua luôn
cho cậu một chai.
Bọn họ quay về sân thì
mới phát hiện ra rằng không còn vị trí nào trống nữa. Đúng là Tô Khải đang chơi
bóng cùng Triệu Diệp, Trần Tầm và Kiều Nhiên, vì thế người ngồi ngoài sân xem
bóng rất đông, dưới khung bóng rổ, mọi người đã ngồi kín từ lâu, có các cô bé
học sinh cấp hai, cũng có cả con gái cấp ba, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ,
thỉnh thoảng lại liếc vào sân.
“Tớ còn thắc mắc tại sao
cậu không chịu xuống sân!”. Lâm Gia Mạt đứng ngược sáng, kéo Phương Hồi lại gần
mình, nheo mắt nói với vẻ ngao ngán: “Đông quá!”.
Phương Hồi nhìn Trần Tầm
cười. Trần Tầm không nhìn thấy cô, cậu đang chơi rất chăm chú, thỉnh thoảng lại
gọi đồng đội mấy câu, mồ hôi nhễ nhại, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Một lát sau, Tô Khải v
mấy anh lớp 11 ra sân để một tốp khác vào thay, Lâm Gia Mạt không để lỡ thời cơ
mà gọi ngay tên anh và ra sức vẫy tay.
Tô Khải bước đến, cười
chỉ vào sân: “Xem Triệu Diệp chơi bóng hả?”.
“Không! Em có việc muốn
tìm anh”. Lâm Gia Mạt cau mày nói.
“Tìm anh? Có chuyện gì
vậy?”. Tô Khải thổi phù một hơi, tựa người vào cái cây bên cạnh.
“Anh cứ uống nước đi
đã!”. Lâm Gia Mạt đưa lon Pepsi cho cậu.
“Thôi thôi! Em cứ để cho
Triệu Diệp đi!”. Tô Khải đẩy lại.
“Lon nước này là do người
khác nhờ em đưa cho anh!”. Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải lại, nhét lon nước