
ỉ
mỗi Triệu Diệp tin vào cái gọi là vì em hạnh phúc nên anh hạnh phúc mà thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thật thì người nào cũng hạnh phúc hơn Kiều Nhiên.
Kiều Nhiên liền cười mà
không nói thêm gì
Trần Tầm nói thích là một
cảm giác không thể chịu được, muốn buổi sáng được cùng nhau đi học, tối được
cùng nhau về nhà, tốt nhất là ngày nào cũng được ở bên nhau, vừa mở mắt ra là
nhìn thấy nhau. Chính vì vậy kể cả sau này không đến được với nhau, nhưng nhất
thiết không được để lại điều nuối tiếc nào trong lúc vẫn còn thân mật. Đợi đến
khi cả hai già và cùng nhớ lại, vẫn cảm thấy ngày xưa được gặp một người như
vậy thật là tuyệt vời.
Câu nói này khiến Phương
Hồi cảm thấy khó lí giải, thời gian trước Trần Tầm nói mãi mãi bên nhau cô cũng
không tin, hiện giờ Trần Tầm nói về một thời đã qua thì cô lại thấy xót xa
trong lòng, chính vì thế đối với cô, thích tức là để trái tim của mình biến
thành trái tim của người khác, không rõ tình cảm đó là tốt hay không tốt. Cô cũng
không thể phản bác câu nói của Trần Tầm, chỉ nghĩ rằng, giống như những gì cậu
nói, nếu sau này mỗi đứa một phương trời, mình không cảm thấy nuối tiếc là tốt
rồi.
Mỗi đứa đều có suy nghĩ
riêng của mình, cả nhóm đã không thể chơi với nhau một cách trong sáng như hồi
đầu. Trưởng thành chính là như vậy, luôn khiến bạn có thêm một số thứ và mất đi
một số thứ. Ví dụ bọn họ không biết rằng, những cuộc nói chuyện ngây thơ này,
sẽ tạo ra một tương lai như thế nào.
Thực ra nếu ngày hôm đó
không nói đến chủ đề đó, có lẽ Phương Hồi và Trần Tầm sẽ không bao giờ nhắc đến
chuyện ngày xưa nữa. Phương Hồi nói, bây giờ nghĩ lại và cảm thấy có một số
chuyện nếu không biết sẽ hay hơn, nhưng cô cũng không có cách nào để bảo mình
hồi đó không nên tò mò nghe, tất cả đã không còn kịp nữa.
Sau khi ăn cơm xong, mọi
người ai về nhà nấy. Phương Hồi không đi xe, tối đến cô về nhà mẹ ngủ, Trần Tầm
đưa cô về. Trước đây vào những lúc như thế này, Phương Hồi để ai chở cũng được,
Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều được. Nhưng sau khi chuyện của cô và Trần Tầm được
công khai, gác-ba- ga của xe Trần Tầm đã biến thành vị trí độc quyền của cô.
Kiều Nhiên đứng ở bên kia đường vẫy tay chào họ, ba chiếc bóng dưới cây hòe,
chỉ mỗi cậu là có phần lẻ loi.
Đầu thu là qu thời tiết ở
Bắc Kinh đẹp nhất, hai hàng cây ngân hạnh dọc đường Ngũ Tứ rụng đầy lá vàng,
Phương Hồi ngồi sau Trần Tầm, chống tay vào khung xe, hai chân vắt lên nhau lắc
lư, nghịch ngợm như một cô bé.
“Cậu thấy chưa, Triệu
Diệp chuẩn bị ra tay với Gia Mạt đấy!”. Trần Tầm đạp xe, ngoảnh mặt lại nói.
“Hả? Làm gì có chuyện
đó!”. Phương Hồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Chắc chắn! Vẻ phong lưu
của hắn ta không qua được mắt tớ đâu!”.
“Ừ, xem ra cậu ta có vẻ
rất thật lòng với Gia Mạt...”.
“Hừ! Nó thì ai chẳng thật
lòng! Nào là Lệ Lệ thời cấp một, Tiểu Tần thời cấp hai, đến cấp ba lại Gia
Mạt!”
“Vậy hả, thế cũng tốt,
đằng nào thì Gia Mạt cũng sẽ không đồng ý đâu”. Phương Hồi cau mày nói: “Có
phải con trai coi trọng nhất là người mình thích đầu tiên trong đời đúng không?
Là mối tình đầu có đúng không?”.
“Có lẽ là như vậy, nhưng
tớ cảm thấy khi cả hai người cùng thích nhau mới được gọi là mối tình đầu, ví
dụ như hai đứa mình ấy. Người đầu tiên mà mình thích... không phải thường là
thích đơn phương đó sao?”.
“Tớ cũng không biết…”.
“Hê hê, có phải tớ không
phải là mối tình đầu của cậu, mà là Lí Hạ đúng không?”. Trần Tầm nói với giọng
chua chát, cậu luôn có cảm giác rằng, bất luận là tốt hay xấu, Lí Hạ đã để lại
dấu ấn sâu sắc trong lòng Phương Hồi, đến nỗi bao nhiêu năm đã trôi qua, cô vẫn
nằm mơ thấy cậu ta.
“Cậu... chỉ nói linh
tinh!”. Phương Hồi có vẻ giận: “Tớ và cậu ấy chưa bao giờ…”.
“Thôi thôi!”. Trần Tầm
đưa tay ra sau vỗ cô nói: “Tớ trêu cậu thôi mà!”.>“Thế còn cậu thì sao! Tớ
có phải là mối tình đầu của cậu không?”. Phương Hồi hỏi, cô có vẻ căng thẳng,
bất giác tay nắm chặt vào khung xe.
“Haizz! Dĩ nhiên rồi! Nếu
không tớ cũng đã không thất thểu như thế này!”. Trần Tầm nói lớn.
“Cậu đã bao giờ yêu thầm
ai chưa?”. Phương Hồi đã thoải mái hơn, cô cười trêu Trần Tầm.
“Chưa...”. Trần Tầm không
nghĩ ngợi gì mà nói ngay, nhưng đột nhiên lại dừng lại: “Có...”
Gót chân Phương Hồi va
mạnh vào bánh xe sau, đau nhói.
“Nói chuyện một lát nữa
rồi hãy về nhé”. Trần Tầm dừng lại, ngoảnh đầu ra sau nói.
“Ừ…”. Phương Hồi mơ màng
trả lời, vừa nãy trái tim cô ngừng đập một lát, không rõ là Trần Tầm trả lời có
hay không nữa.
“Tớ mời cậu ăn kem! Tớ
toát hết mồ hôi rồi! Cậu thích vị cam hay vải?”
“Cam”.
“Ừ! Đợi tớ nhé!”. Trần
Tầm dựng xe bên vệ đường, chạy về phía cửa hàng gần đó.
Trần Tầm mua kem về, hai
đứa liền ngồi bên vệ đường. Phương Hồi cắn một miếng nhỏ, que kem vị cam khiến
cô rùng mình, cô ho hai tiếng, giả vờ hỏi với vẻ vô tình: “Cậu có đúng không?”.
“Hả? Gì cơ?”. Trần Tầm
mút một miếng kem đang sắp chảy xuống, quay sang hỏi.
“Người cậu yêu thầm
ấy...”. Phương Hồi nói nhỏ: “Vương Mạn Mạn hả?”.
“Làm sao có thể là cậu ta
được!”. Trần Tầm vội khua tay nói.
“T