
ạo, còn lại một số có tình tiết nhẹ, cũng bị nhà trường xử
phạt.
Sự kiện Bạch Phong ồn ào
đã kết thúc, ngoài việc sau khi cơm no rượu say, mọi người thỉnh thoảng nhắc
đến vài câu, không ai còn nhớ gì đến cậu ta nữa. Chỉ có Ngô Đình Đình là người
thay đổi theo cậu ta, sau đó cô và đám bạn của Bạch Phong đã chơi với nhau,
cũng bắt đầu mặc quần áo bó sát người, trang điểm, nói bậy. Cô đã thu thập tất
cả các đầu mối, đi tìm hiểu mọi chuyện đã từng xảy ra với Bạch Phong. Cô ngang
ngạnh và khăng khăng cho rằng, một ngày nào đó Bạch Phong sẽ trở về. Kể cả
không thể thực hiện lời hứa của mình, nhưng ít nhất đến khi nhớ lại, cả hai vẫn
có thể nhìn nhau mỉm cười. Đây là suy nghĩ đã theo đuổi cô suốt thời thiếu nữ,
kéo dài rất nhiều năm.
“Thế còn cậu thì sao? Có
phải vẫn thích cậu ấy hay không?”. Phương Hồi lặng lẽ hỏi.
“Làm gì có! Không phải
bây giờ đã có cậu rồi đó sao!”. Trần Tầm vuốt nhẹ tóc cô, thở dài nói: “Tớ
không còn thích nữa. Tớ cảm thấy hai đứa đến với nhau, nhất thiết là phải đặt
đối phương ở vị trí cao nhất trong trái tim mình, không ai có thể thay thế.
Nhưng rõ ràng là tớ không thể thay thế được vị trí của Bạch Phong trong trái
tim Đình Đình. Tớ không muốn bấm bụng cầu toàn, cậu ấy cũng không muốn hạ thấp
yêu cầu của mình. Nếu đã như vậy thì tội gì phải đến với nhau?”.
“Vì điều này mà cậu bỏ
cuộc ư? Cậu ích kỉ thật đấy... không thể hi sinh một chút được sao...>“Không
phải thế... Hê hê, tóm lại tớ là người rất cực đoan, cậu đừng để tớ biết có
chuyện gì có lỗi với tớ nhé!”. Trần Tầm liền cười nói.
“Nhưng tớ vẫn thấy thương
cậu ấy. Tớ cảm thấy cậu ấy thực sự không đáng phải làm như vậy, vì cuộc đời của
Bạch Phong mà thay đổi cả cuộc đời mình và sau khi thay đổi mình lại không thể
gây ảnh hưởng gì cho Bạch Phong, sự chờ đợi này thật là vô nghĩa”.
“Có nhiều chuyện, đối với
cậu là vô nghĩa, đối với người khác lại chưa chắc”. Phương Hồi nhẹ nhàng nói,
qua giọng Trần Tầm, cô cảm nhận được rất nhiều điều không cam tâm, cảm giác này
khiến cô rất không thoải mái.
“Thôi thôi! Không nói
nữa! Đi thôi! Tớ đưa cậu về nhà... Ấy, sao cậu lại để vậy?”. Trần Tầm đứng dậy
kéo Phương Hồi, màu cam bình thường rất ưa nhìn, giờ đã biến thành vết loang
rất đáng sợ.
Phương Hồi liền cười
buồn, kể cả tỏ ra không quá quan tâm, nhưng trên thực tế cũng vẫn luống cuống,
không giấu nổi vẻ chua xót trong lòng. Trong trái tim Trần Tầm, cuối cùng vẫn
có khoảng trống mà cô không thể xen vào.
Tôi cảm thấy câu nói lòng
dạ con gái sâu như biển cả rất không ổn, tôi cho rằng, lòng dạ của con gái sâu
như hố đen vũ trụ! Bạn tưởng rằng bạn đã hiểu được phần nào vấn đề, nhưng thực
ra chỉ là một cái bóng mong manh, nội dung thực tế cách bạn ít nhất hàng vạn
năm ánh sáng.
Giữa tôi và Phương Hồi đã
xảy ra một chuyện không vui.
Nguyên nhân là gì tôi
cũng không rõ, điểm khác với bình thường là chúng tôi đã gặp Hoan Hoan trong
khi đi chợ mua thức ăn. Lúc đó chúng tôi đang ra sức trả giá rau và dưa chuột,
ông chủ trả lời chúng tôi khá thờ ơ, vì ở hàng bên cạnh, có khách hàng đang ra
sức hạ thấp giá trị của món củ cải với mức kinh khủng hơn. Và hai người đó
chính là Hoan Hoan và anh bạn người Australia của cô ấy.
Cuối cùng hai chúng tôi
đã ôm dưa chuột và củ cải rồi giáp mặt với nhau, không thể không nói đây là cảnh
tượng khá ngại ngùng, đặc biệt là khi tôi phát hiện ra anh chàng người
Australia đó nhìn chẳng khác gì một con heo, khóe mép tôi giật giật một cách
rất mất tự nhiên. Tôi thầm nghĩ rõ ràng là cô nàng này đã chửi tôi gián tiếp,
cô ta đá tôi để chọn hắn ta, không phải vì hắn ta hơn tôi đó sao? Tuy nhiên...
m.kiếp!
Hắn hơn tôi ở bộ phận nào
hả?
Lông mày Hoan Hoan giật
giật, tôi biết đây cũng là biểu hiện bất bình thường của cô nàng. Cô nàng liền
kéo khuỷu tay của anh chàng đó như thể hiện rõ lập trường, chào bằng câu tiếng
Anh vẫn rất sặc mùi Tư Xuyên: “Hi!”
Tôi nghĩ bụng, lại còn
giả vờ nữa! Tổng cộng có bốn người, ba người là người Trung Quốc, cần đếch gì
phải đánh rắm Tây nữa!
“Xin chào!”. Tôi trả lời
rất lịch lãm: “Bạn em à? Khá đó nhỉ! Anh còn tưởng em sẽ không bao giờ đến chợ
để mua rau nữa cơ! Hôm nay đến đây để tìm kiếm sự lãng mạn à? Hai người trả giá
ăn ý quá!”.
“Cũng... được”. Rõ ràng
là mặt cô nàng tái đi một lát, sau đó liền liếc nhìn Phương Hồi nói: “Về ở với
nhau rồi à!”.
Trong lúc Phương Hồi chưa
kịp trả lời thì tôi đã túm tay cô trước và nói: “Ừ!”.
Thực ra trong lòng tôi
cũng không dám chắc, chẳng may Phương Hồi buông ra câu “Làm gì có” thì tôi mất
mặt thực sự. Nhưng cô lại rất phối hợp, ngoan ngoãn giữ nguyên bàn tay mềm mại
trong lòng bàn tay tôi, giống như đôi tình nhân rất tình cảm.
“Em biết ngay mà...”.
Hoan Hoan tỏ ra rất hiểu vấn đề: “Thế nên hồi đầu em đã rất sáng suốt, ngay từ
đầu anh đã thích cậu ấy rồi đúng không?”.
Mặc dù cô ấy nói không
đúng, nhưng tôi cũng không phản bác, vì ít nhất là cô đã đoán đúng được một
nửa, hiện tại đúng là tôi thích Phương Hồi. Ngoài ra, nét buồn buồn trên khuôn
mặt Hoan Hoan, khiến tôi cũng cảm thấy n