
Kiều
Nhiên mới hỏi Trần Tầm xem định tổ chức thế nào.
Trần Tầm nói cậu và
Phương Hồi không định tổ chức gì nữa, Kiều Nhiên liền lắc đầu, nói hai đứa cậu
là chuyện của hai đứa cậu, năm đứa bọn mình là chuyện của năm đứa bọn mình,
không thể coi là một được. Cuối cùng bọn họ đã đi đến thống nhất, một đ buổi
trưa đi mua bánh gato, một đứa đi mua quà, dĩ nhiên là đều phải giấu Phương
Hồi.
Sau khi tan học, Phương
Hồi mới được kéo đến một góc trường, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc
bánh gato viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Phương Hồi” và ba khuôn mặt rất
ranh mãnh của ba anh chàng vì gian kế đã thành công.
Mọi người tặng cô một con
gấu bông, vòng cổ của con gấu là quà riêng của Trần Tầm, cậu cũng làm một chiếc
vòng đeo cổ, xuyên cả những hạt vòng bị rơi trong buổi sinh nhật của mình vào,
trong chiếc bình thủy tinh thấp thoáng tên hai đứa.
Phương Hồi cười rất hạnh
phúc, suýt thì rơi nước mắt.
Chiếc bánh gato đó không
thoát khỏi số phận bị chia năm xẻ bảy, bọn họ quệt kem lên mặt nhau, kính Kiều
Nhiên bị quệt khắp, tóc Lâm Gia Mạt cũng dính kem, Triệu Diệp nói trên người
cậu ta, chỗ nào có lỗ là có kem, hai má Trần Tầm bị quệt một bên xanh, một bên
đỏ, còn mặt Phương Hồi gần như không nhìn rõ các nét nữa.
Lâm Gia Mạt và Phương Hồi
vào gội đầu dưới vòi nước trong nhà vệ sinh nữ, vừa gội vừa hắt xì hơi, Lâm Gia
Mạt vắt đuôi tóc mình nói: “Sao chỗ này cũng có nhỉ! Tại Triệu Diệp hết! Cậu ta
không ném thì mình đã không ném trả!”.
“Đúng vậy! Nước lạnh thật
đấy!”.
“Còn bảo lát nữa đến khu
giải trí ở Lam Đảo chơi nữa! Như thế này làm sao đi nổi!”.
“Hay là lấy khăn trải bàn
lau tạm vậy, đi thôi! Lạnh quá!”.
Họ ra khỏi khu giảng
đường, Trần Tầm liền bước tới, đưa áo khoác đồng phục của mình cho họ, nói:
“Lấy cái này lau đầu đi! Đừng để lạnh!”.
“Hay quá! Cũng còn hơn là
khăn trải bàn!”. Lâm Gia Mạt đón lấy, cười nói.
“Cậu có lạnh không?”.
Phương Hồi nhìn chiếc áo phông của Trần Tầm hỏi: “T về thì làm thế nào?”.
“Không sao, cậu lau nhanh
lên!”. Trần Tầm chụp chiếc áo rộng thùng thình lên đầu cô và lau rất cẩn thận.
Đúng lúc Kiều Nhiên đi
ra, nhìn thấy cảnh đó, cậu lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra rồi
lặng lẽ nhét vào ba lô.
“Khô rồi thì đi thôi! Hôm
nay tớ muốn đấm bốc! Phá kỉ lục của Lam Đảo!”. Triệu Diệp xách ba lô của bọn họ
đến nói.
“Đi thôi!”. Trần Tầm chụp
chiếc áo khoác lên đầu Phương Hồi nói: “Cậu cứ giữ đấy, đừng để gió!”.
Hồi đó nếu hôm nào ít bài
tập, thỉnh thoảng bọn họ cũng đến khu giải trí Lam Đảo chơi một lúc, đó là khu
có rất nhiều trò game trên tầng thượng của siêu thị Lam Đảo, không ít trò chỉ
cần bỏ tiền xu vào là có thể chơi, 1 tệ một lần, thường là xem thì nhiều mà
chơi thì ít. Thông thường, hành trình của bọn họ là thế này: Đến siêu thị Hải
Lam Vân Thiên và Kama ngay bên cạnh để hưởng máy lạnh hoặc lò sưởi. Xúm quanh
các quầy hàng cao cấp để tìm những đồ mới lạ, đếm sau giá niêm yết có mấy số 0,
hồi đó các siêu thị vẫn còn khá thật thà, món đồ 10.000 tệ, họ sẽ không ghi
thành 9.999 để lừa bạn. Sau khi than thở, xuýt xoa một hồi, sẽ có một đứa cao
giọng thề rằng: “Bao giờ phất lên, tớ sẽ tặng cho mọi người!”, “Bọn mình chơi
một cái, ném một cái, còn lại một cái vứt cho thú cưng chơi!”, “Thôi đi! Sau
này khu vực này sẽ không gọi là Hải Lam Vân Thiên nữa, nó sẽ thuộc quyền sở hữu
của gia đình tớ, có huy hiệu của nhà tớ! Huy hiệu gia đình ấy, biết không! Tớ
sẽ phát cho các cậu mỗi người một cái, mang nó đến địa bàn của tớ, tha hồ chơi
bời!”.
Mãi cho đến tận bây giờ,
khi kể lại những chuyện này, Phương Hồi vẫn bật cười, cô nói chỉ tiếc rằng siêu
thị đó không nể nang người khác cho lắm, chưa kịp đợi đến khi họ phất lên thì
đã thay đổi bộ mặt trước rồi. Tôi liền lắc đầu nói, đây chính là khoảng cách
giữa ước mơ và hiện thực!
Cỗ máy nổi bật nhất trong
khu giải trí ở Lam Đảo chính là máy nhảy, luôn có người xúm vào xem. Cái trò đó
người bình thường đều không dám bước lên đó để thể hiện, nhảy nhót một hồi
không được mấy điểm thật không còn mặt mũi nào khi chui ra. Chui vào đó chơi
toàn là các “cao thủ võ lâm”, nhạc và bước nhảyàu làu, nhìn bọn họ biểu diễn cũng
rất thú vị, như bay lên trên cỗ máy nhỏ vậy.
Nhìn thấy có người trổ
tài trên máy nhảy, Trần Tầm liền nói với vẻ rất coi thường: “Thường thôi, không
nhảy đẹp bằng Ngô Đình Đình, cậu ấy mà nhảy thì phải lác mắt! Butterfly không
hề sai! Động tác cuối cùng đó, cậu ấy hai tay một chân chạm đất, đẹp mê li!”
“Ai vậy? Ai mà được ông
ca ngợi kinh thế!”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt.
“Bạn thời để chỏm của
tôi, Phương Hồi đã từng gặp!”. Đẻ chứng minh rằng mình không nói dối, Trần Tầm
liền kéo Phương Hồi nói: “Cậu đã từng gặp cậu ấy, đúng không?”.
Phương Hồi liền gật đầu
một cách chua chát và không nói gì nữa.
Đừng nghĩ Trần Tầm nói
thì ta đây, nhưng cậu ta mà lên chơi cũng chẳng đâu vào đâu, trò chơi mà bọn họ
hay chơi nhất là “Mọi người cùng bắt lỗi”, vừa tiết kiệm vừa tham gia được đông
đảo. Năm đứa đứng trước màn hình, chỉ ngón tay vào, đứng xa nhìn chắ