
ấy và Trịnh Tuyết gắn bó với nhau lắm! Cậu làm như thế khác gì là
người thứ ba?”.
“Tớ cũng không làm gì
thật mà, hơn nữa bọn họ đâu đã lấy nhau! Làm sao tớ là người thứ ba được!”.
“Tóm lại là bọn họ là
người yêu của nhau, vừaTô Khải, mọi người liền nghĩ ngay rằng người yêu của anh
ấy là Trịnh Tuyết, cậu có vai trò gì đâu!”.
“Sao cơ, tớ không làm
được bạn gái của anh ấy nên không thể thích anh ấy được hay sao! Bao nhiêu
người thích Trần Tầm, cũng đâu có thấy Phương Hồi có phản ứng gì đâu!”.
“Vị trí của cậu và Phương
Hồi sao giống nhau được. Cậu làm thế là tự giết chết chính mình!”.
“Tớ thích thế đấy, liên
quan gì đến cậu chứ!?”.
Lâm Gia Mạt bực bội hét
xong câu này, hai đứa đều im lặng. Chúng như hai con thú nhỏ đang đối đầu với
nhau trong phòng học, cả hai đang tranh giành nhau con mồi không thuộc về minh.
Lâm Gia Mạt vứt mẩu giấy
trắng trên tay vào thùng rác, lúc đi qua chỗ Triệu Diệp thì bị cậu ngăn lại.
Triệu Diệp liền xòe bàn tay ra, bên trên có đặt mẩu giấy giống hệt với mẩu giấy
cô vừa vứt. Lâm Gia Mạt lưỡng lự trong giây lát, từ từ mở ra, mấy chữ bên trên
đã chạm đúng vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô:
“Nhìn gì mà nhìn! Chính
là cậu chứ ai! Ngốc ạ!”.
“Tớ xin lỗi...”. Lúc nói
ra ba chữ này, đột nhiên Lâm Gia Mạt lại khóc, Triệu Diệp đứng bên cô, thở dài
hỏi: “Cậu thích Tô Khải từ bao giờ vậy?”.
“Hôm đi ăn cơm với bọn
cậu ở Vũ Hoa…”.
“Ừ! Nếu hôm đó tớ ở lại
chịu đánh, anh ấy dắt cậu chạy thì cậu có thích tớ không?”.
“Tớ không biết…”.
“Có khi cuối cùng vẫn
thích anh ấy chứ, hê hê, tại sao vậy?”.
“Cái duyên thôi mà…”.
Nhưng từ ngày hôm sau,
năm đứa bọn họ không còn ăn cơm cùng nhau nữa, Triệu Diệp nói không biết phải
đối mặt với Lâm Gia Mạt thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn gặp Triệu Diệp
để nói lời xin lỗi lần nữa.
Thời gian đó Triệu Diệp
rất tiêu cực, máy nghe nhạc của cậu bật đi bật lại bài hát Sao em lại nỡ để anh
đau khổ của Hoàng Phẩm Nguyên, lúc ăn cơm thường xuyên vô cớ hỏi mọi người có
món nào là món “cái duyên” hay không, chơi bóng cũng không tập trung, vì sai
sót mà mấy lần suýt nữa cãi nhau với Tô Khải.
Chỉ có đám Phương Hồi là
hiểu tại sao Triệu Diệp lại ra nông nỗi đó. Trần Tầm nói đây là nỗi đau của
tuổi thanh xuân. Phương Hồi nói thực ra làm bạn thân cũng tốt, có thể tiến
thoái tùy ý, luôn luôn ở vị trí không bao giờ bị tổn thương. Kiều Nhiên liền gật
đầu không phát biểu gì, chuyện này đã gây ra cú sốc lớn nhất cho cậu, đặc biệt
là câu nói đó của Phương Hồi, coi như chặn đứng đường đi của cậu. Cậu không còn
muốn trút bày tâm sự với Phương Hồi nữa, quyết định tự an ủi mình, cam tâm tình
nguyện đi làm người bạn thân “có thể tiến thoái tùy ý”.
Lâm Gia Mạt không nghĩ
Triệu Diệp lại bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể nghĩ mình lại không
thể rút lui hoàn toàn, mà lại rơi vào hoàn cảnh cả hai cùng bị tổn thương. Cô
tưởng rằng sẽ lại như trước đây, vờ coi như không có chuyện gì xảy ra và cho
qua mọi chuyện, nhưng đến bây giờ cô mới biết mình không thể làm được điều đó.
Mẩu giấy như đùa cợt đó đã đánh trúng vào mạch cổ tay của cô, kể cả không mất
hết võ công, thì cũng làm tiêu tan năm, sáu phần nguyên khí của cô, khiến cô
không dám nhìn vào mắt Triệu Diệp nữa.
Trước đây, sau khi tan
học, Lâm Gia Mạt đi xem đội bóng rổ chơi bóng, thực ra đó chỉ là xem Tô Khải
chơi mà thôi và sau sự việc này, cô cũng bắt đầu chú ý đến Triệu Diệp. Thực ra
nhìn Triệu Diệp chơi bóng cũng rất cool, cậu còn cao hơn cả Tô Khải, động tác
chuyền bóng rất thoáng, trước đây khi Triệu Diệp nói cậu được mọi người tặng
cho biệt hiệu “Hoa Bươm Bướm”, Lâm Gia Mạt luôn nghĩ cậu nói khoác, nhưng nhìn
kĩ mới thấy cánh tay cậu rất giống cánh bướm, nhẹ nhàng, linh hoạt.
Chỉ có điều, hôm đó chú
bướm này có phần nóng vội
Lúc nhìn thấy Lâm Gia Mạt
có mặt ở sân, Triệu Diệp không còn bình tĩnh được nữa, chuyền bóng, phối hợp,
kiểm soát bóng không đâu vào đâu cả. Vì có mặt Lâm Gia Mạt nên Tô Khải cũng cố
chịu đựng, cuối cùng vẫn không chịu được đành lên tiếng.
“Dừng! Dừng! Tất cả dừng
lại cho tôi! Triệu Diệp, cậu làm sao vậy? Vừa nãy Lưu Bác dẫn bóng chạy về phía
cậu, cậu đón làm gì hả? Cậu ta chỉ vòng qua cậu, lấy cậu để che bóng rồi nhằm
vào hậu vệ của đối phương, ai bảo cậu đón bóng từ tay cậu ta? Chiến thuật đơn
giản như vậy mà không nhận ra được hay sao, những gì tập trong các buổi huấn
luyện vứt đi hết rồi à? Chơi thế mà cậu còn định tham gia Nike cup hả? Chỉ làm
trò cười cho thiên hạ thôi!”.
“Không chơi thì thôi chứ
sao!”. Triệu Diệp lầm bầm.
“Cậu nói gì vậy? Cậu nhắc
lại lần nữa cho tôi xem nào?”. Tô Khải chỉ nghe được loáng thoáng, tức quá liền
xông đến, các cầu thủ khác vội kéo cậu ta lại.
“Tôi không chơi nữa là
cùng chứ gì? Có cái quái gì đâu! Việc gì phải nặng lời với nhau như vậy!”.
Triệu Diệp ngửa mặt lên, ném mạnh bóng xuống đất, quay đầu rồi bỏ đi.
“Giỏi thì đừng quay lại
nữa!”. Tô Khải quát lớn và Triệu Diệp cũng không quay đầu lại thật.
Lâm Gia Mạt ngồi ngoài
xem, cuống lên suýt khóc, khó khăn lắm mới đợi được đến