Old school Swatch Watches
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

đi đường cẩn thận nhé!”. Tô Khải nhảy lên xe nói.

Lâm Gia Mạt liền giơ

chiếc đĩa lên, ra sức vẫy tay tạm biệt Tô Khải, mãi cho đến khi anh đi xa mới

ra về.

Ngày hôm sau, khi phát

hiện ra Lâm Gia Mạt cũng đang nghe bài Sao em lại nỡ để anh đau khổ, Phương Hồi

vô cùng sửng sốt, cô ngồi xuống cạnh Lâm Gia Mạt, vừa xem lời bài hát vừa rụt

rè hỏi: “Cậu cũng nghe bài hát này à?”.

“Tô Khải cho tớ mượn, sao

vậy? Đúng là rất hay!”.

“Ừ, không sao”. Phương

Hồi liền thở dài: “Gần đây Triệu Diệp cũng nghe bài này”.

“Vậy... hả?”. Lâm Gia Mạt

ngừng lại một lát rồi bỏ tai nghe xuống nói: “Hai đứa tớ làm các cậu mất vui

đúng không”.

“Cũng bình thường

thôi...”. Phương Hồi gật đầu nói: “Tớ cảm thấy không cần thiết phải coi nhau

như người xa lạ đâu”.

“Hê hê, cậu phải cho bọn

tớ thời gian chứ”. Lâm Gia Mạt hơi cười cười nói: “À, có thể Trịnh Tuyết sẽ đi

du học nước ngoài

“Gì cơ? Thế Tô Khải...”.

Phương Hồi sửng sốt hỏi.

“Anh ấy rất buồn. Kẻ cũng

lạ thật đấy, đáng lẽ tớ phải vui vì chuyện này mới đúng chứ nhỉ? Nhưng không

hiểu sao tớ không vui lên được. Cậu không nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy ngày hôm

qua đâu, mắt đỏ hoe... Phương Hồi, cậu bảo tớ như thế có bị coi là người thứ ba

không?”.

“Cậu nghĩ linh tinh gì

vậy!”. Phương Hồi cốc vào trán cô một cái: “Ngồi yên học một lúc đi! Đến lúc đó

cả hai bọn họ vào được đại học, mỗi mình cậu rầu rĩ vì trượt! Xem lúc đó cậu có

còn thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh này không! Lát nữa phải viết từ

mới, cậu đã thuộc hết chưa?”.

“Hả? Sao cậu không nói

sớm! Gay rồi gay rồi! Tớ chưa xem cái gì cả! Cậu có mang băng dính trong không?

Cho tớ xin một ít!”. Lâm Gia Mạt vội giở sách tiếng Anh ra, cầm bút chì lên ra

sức chép vào giấy.

Từ xa Phương Hồi đã nhìn

thấy Triệu Diệp, cậu đang nằm úp mặt xuống bàn, cổ áo để lộ ra một đoạn dây

nghe của máy nghe nhạc. Phương Hồi liền thở dài, cô cũng không biết, hai người

đều đau khổ, rốt cuộc là ai nỡ làm ai đau khổ.

Phương Hồi nói, rất lâu

sau đó, khoảng năm 2003, cô và Lâm Gia Mạt cùng xem bộ phim Lam Vũ của đạo diễn

Quang Cẩm Bằng, đó là câu chuyện về những người đồng tính luyến ái, bài hát

trong phim chính là Sao em nỡ để anh đau khổ, cảnh quay cuối cùng là giữa tiếng

nhạc này, nhiều công trình của Bắc Kinh ở cuối thập kỉ 90 dần dần được phá đi

và xây dựng lại, những nơi có kí ức đều biến thành các toàn nhà cao tầng. Nhìn

thấy những cảnh đó, cô và Lâm Gia Mạt đều bật khóc, vì những kí ức đẹp nhất

trong trái tim họ giống như những gì được quay trong bộ phim, cũng bị phá nát

cùng với thành phố cổ xưa này.

Tôi nghĩ đó có thể là lần

cuối cùng Phương Hồi ở bên Lâm Gia Mạt, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm 2003 cô

sang Australia. Và sau khi sang đây, Lâm Gia Mạt không còn xuất hiện trong cuộc

sống của cô nữa.

Câu nói của Triệu Diệp

không đúng lắm, ngày 1- 10 đó không phải là buổi múa tập thể cuối cùng của bọn

họ, nhà trường đã tận dụng tối đa bài múa này, ngày 20-12, Ma Cao trở về với

Trung Quốc, ngày 31- 12 chào đón thiên niên kỉ mới, trường F đều tiếp tục biểu

diễn. Nhưng hai lần này đều không nhẹ nhàng như lần trước, chỉ riêng quần áo đã

phải mặc khá nhiều.

Cuối cùng Phương Hồi viết

trong báo tường rằng: “Mặc dù gió lạnh cắt da cắt thịt, bạn bè đều nhiệt huyết

cháy bỏng, trong tích tắc đếm ngược 10 giây, tất cả con cháu Diêm Hoàng đều cảm

nhận được rằng, cảm giác lấy lại cái vốn thuộc về mình thật mãnh liệt”. Câu nói

này của cô đã bị Trần Tầm chọc một hồi lâu, cậu nói rõ ràng Phương Hồi rét run

như cầy sấy, kể cả là có cảm giác lấy lại cái vốn thuộc về mình cũng không phải

là của con cháu Diêm Hoàng gì mà là của chính Trần Tầm. Chính cậu đã sưởi ấm

trái tim lạnh cóng của cô bằng đôi tay nóng bỏng của mình.

Phương Hồi không thèm đếm

xỉa đến cậu mà véo cậu một cái rất mạnh cho xong chuyện. Hai đứa không còn ngại

ngùng, dè dặt như hồi đầu, mà dần dần đã thân mật, chín chắn hơn.

Buổi liên hoan chào đón

năm mới được tổ chức vào ngày 31-12-1999, vì nhiệm vụ chính trị của tối hôm

trước và phải sắp xếp tổ chức vào buổi tối - khác với mọi năm. Vì chuyện của

Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt mà nhóm 5 người của bọn họ đành phải chia thành hai

nhóm để chuẩn bị. Kiều Nhiên và Triệu Diệp một nhóm, phụ trách mua đồ trang

trí, Trần Tầm, Phương Hồi và Lâm Gia Mạt một nhóm, phụ trách mua đồ ăn và hoa

quả.

Lâm Gia Mạt đề nghị rẽ

qua bưu điện trước, cô muốn mua tặng Tô Khải một tấm thiệp, bưu điện có chương

trình đặc biệt để chào đón thiên niên kỉ mới, họ sẽ đóng dấu hình rồng trên

phong bì. Hơn nữa dấu bưu điện trên phong bì là 24 giờ ngày 31-12-1999 và 00

giờ ngày 1-1-2000, đúng là xuyên thế kỉ thực sự, rất có ý nghĩa. Phương Hồi cảm

thấy rất hay, bèn cùng Trần Tầm viết một bức thư ngắn và gửi cho nhau.

Trần Tầm viết: Cảm ơn

tình yêu của em, 1999.

Phương Hồi viết: Cảm ơn

anh đã cùng em trải qua ngày cuối cùng của thế kỉ cũ và ngày đầu tiên của thế

kỉ mới.

Lâm Gia Mạt xem trộm rồi

trêu bọn họ: “Phải là trải qua mỗi ngày của thế kỉ mới mới đúng!”.

Phương Hồi liền đỏ bừng

mặt phản bác lại: “