
các cửa hàng bên đường đều treo đầy đèn màu. Có cửa hàng
còn chưa thay các đồ trang trí trưng bày trong lễ giáng sinh, ông già Noel râu
tóc bạc phơ trên kính nhìn rất vui vẻ. Trần Tầm mua hai xiên hồ lô bọc đường,
cậu và Phương Hồi mỗi người một xiên, hai đứa vừa ăn vừa hòa mình vào những
người lớn trên đường, cười lén và nói chuyện với nhau.
“Cậu bảo những người trên
đường đang chuẩn bị đi đâu hả?”. Trần Tầm lấy xiên tre chỉ và hỏi.
“Chắc về nhà”. Phương Hồi
nhìn một lượt rồi trả lời.
“Cũng không thể tất cả
đều về nhà! Cậu nhìn hai anh chị kia kìa, chắc chắn là đi hẹn hò”.
“Bọn họ hẹn hò ở đâu nhỉ?
Giờ này công viên đóng cửa hết rồi, đi xem phim à?”.
“Ai đi xem phim vào những
ngày này nữa! Tớ nghĩ chắc chắn là đi ăn cơm, sau đó cùng đi đếm ngược giờ đồng
hồ để chờ bước sang thiên niên kỉ mới”.
“12 giờ, các nhà hàng đều
đóng cửa rồi!”. Phương Hồi lắc đầu nói.
“Chắc... phải có nơi mở
cửa chứ!”.
“Tớ nghĩ có khi là đi làm
ấy”.
“Không thể, cơ quan nào
giờ này còn làm việc?”.
“Ai bảo không thể! Cô tớ
phải làm cả đêm hôm nay! Nghe nói là sự cố máy tính năm 2000”.
“Ừ! Cũng không biết là do
ai thiết kế, thật chẳng có tầm nhìn xa gì cả!”. Trần Tầm cười nói: “Bọn mình
vẫn là nhất, đến công viên Thế Kỉ chào đón thế kỉ mới! Thật tuyệt!
“Ừ! Tối đến bọn mình cùng
đi đếm ngược nhé!”. Phương Hồi bỏ xiên tre vào thùng rác, huơ tay lên nói.
Trần Tầm giả vờ vô tình
nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào trong túi, nói: “Đến lúc đó bọn mình đừng
đứng theo lớp nữa, đứng riêng với nhau là được”.
Phương Hồi đỏ bừng mặt,
nắm chặt lòng bàn tay cậu nói: “Ừ”.
Giữa màn đêm mênh mông,
thực ra nhìn không rõ lắm hai bàn tay đang nắm tay nhau. Nhưng cả hai vẫn thấy
hơi căng thẳng, dường như đã làm chuyện gì đó không nên làm trong độ tuổi này.
Mãi cho đến khi đi đến con ngõ vắng người, hai đứa mới cảm thấy yên tâm hơn.
“Cậu lạnh không?”. Trần
Tầm cúi đầu xuống hỏi.
“Không”. Phương Hồi trả
lời, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng được ở bên cạnh Trần Tầm, dường như
không thấy lạnh mấy: “Chắc không gặp mọi người cùng trường chứ?”.
“Không đâu! Mà gặp thì có
sao? Không phải cô giáo là được!”. Trần Tầm liền nắm chặt tay cô nói: “Thực ra
kể cả có gặp cô giáo tớ cũng không sợ, đợi sau này bọn mình cưới nhau, chắc
chắn tớ sẽ mời cô Hầu Gia đến dự và phát biểu!”.
“Nói phét! Nếu mà gặp cô
chủ nhiệm, chắc chắn cậu sẽ buông tay ra, nếu không bọn mình chết ngay, sẽ mời
phụ huynh đến họp và thông báo, phê bình. Hơn nữa... đã biết cậu sẽ lấy ai đâu,
làm sao cậu biết là tớ được!”. Phương Hồi bề ngoài thì tỏ vẻ thờ ơ, nhưng tong
lòng lại cảm thấy cảm động vì câu nói của Trần Tầm.
“Cậu nói thế có nghĩa là
sao? Không muốn lấy tớ hả?”. Trần Tầm bèn dừng lại nói: “Thực sự là tớ nghĩ như
vậy! Bọn mình thi cùng một trường đại học, cùng tốt nghiệp, cùng xin việc rồi
cùng lấy nhau và sinh con đẻ cái!”.
“Ai... ai sinh con đẻ cái
cho cậu!”. Phương Hồi liền quay mặt đi nói, tim đập thình thịch.
“Cậu lấy tớ, không đẻ con
cho tớ thì đẻ cho ai? Chẳng lẽ cậu cắm sừng tớ à?”. Trần Tầm trợn mắt nói.
“Cậu chỉ nói linh tinh!”.
Phương Hồi bèn rút tay ra, quay đầu bước đi: “Không nói chuyện với cậu nữa, cậu
chỉ huyên thuyên thôi!”.
“Tớ nói thật mà!”. Trần
Tầm bèn kéo cô lại: “Tóm lại là tớ nghĩ như vậy, ngay cả phù dâu, phù rể tớ
cũng đã tính hết rồi, sẽ nhờ Kiều Nhiên và Gia Mạt, Triệu Diệp không được tin
cậy cho lắm”.
“Đến lúc đó ai còn thèm
bận tâm đến cậu! Có khi Triệu Diệp còn chẳng thích ấy chứ!”. Phương Hồi cười
nói.
“Xí! Hắn dám khinh người
hả! Cậu thấy thế nào, thế có ổn không? Nói thật lòng đấy!”. Trần Tầm vòng tay
qua vai cô nói.
“Cũng tạm”. Phương Hồi
cúi đầu xuống nói nhỏ.
“Cũng tạm là ổn hay không
ổn?”. Trần Tầm cố tình ghé sát vào hỏi.
“Ổn...”. Lần này giọng
Phương Hồi càng nhỏ hơn, cô đỏ bừng mặt nhìn Trần Tầm với vẻ trách móc rồi lại
cúi đầu xuống.
Ánh mắt dịu dàng của cô
lướt qua trái tim Trần Tầm, khiến trái tim cậu run bắn. Dưới ánh đèn lờ mờ
trong con ngõ nhỏ, dường như Phương Hồi toát lên một vẻ duyên dáng đặc biệt
khác với ngày thường. Trần Tầm nhìn cô gái đang đứng sát bên mình, không kìm
được bèn đặt xuống môi cô một nụ hôn. Trong lúc bối rối, cả hai đều không nhắm
mắt, cùng tận hưởng đôi môi vẫn còn sót lại mùi sơn trà của đối phương rồi vội
vàng buông ra.
“Cậu... cậu làm gì vậy”.
Phương Hồi sững sờ hỏi, cô không thể ngờ rằng Trần Tầm lại hôn cô, đầu óc trống
rỗng.
“Thơm cậu mà!”. Trần Tầm
đỏ bừng mặt nói.
“Đây là nụ hôn đầu đời
của tớ!”. Phương Hồi che chặt môi mình nói.
“Tớ cũng vậy!”.
Hai đứa liền nhìn nhau và
im lặng trong giây lát, cả hai đều rất luống cuống, thậm chí cảm giác căng
thẳng còn vượt trên cả cảm giác ngọt ngào.
“Sao tớ không muốn khóc
nhỉ...”. Phương Hồi dựa vào tường nói.
“Khóc gì cơ?”. Trần Tầm
liếm môi nói, bên trên vẫn còn sót lại cảm giác mềm mại lạ lẫm, khiến cậu lưu
luyến khôn nguôi.
“Mọi người đều nói nụ hôn
đầu đời đều khóc mà!”
“Không phải nụ hôn đầu
đời... mà là... chuyện đó!”. Trần Tầm lắp bắp nói.
“Ghét cậu quá!”.