Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325583

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

Làm sao sống đến 1.000 tuổi được, thế có mà thành yêu tinh

à!”

Trần Tầm liền cười nói:

“Không thể nói như vậy được, có một lời bài hát nói rằng, “Yêu em một vạn năm”

mà, người ta cũng không thể sống một vạn năm được! Đó là mong ước tốt đẹp mà

thôi. Thế bọn mình cũng bày tỏ nguyện vọng thôi mà, sợ cái gì chứ? Sửa thành

mỗi ngày đi!”.

“Nói thì dễ lắm, thế sao

cuối cùng cậu lại viết 1999 hả? Đến năm 2000 lại thay lòng đổi dạ đúng không?

Nguyện vọng tốt đẹp đến đâu, không biết thành sự thật thì cũng vô nghĩa”. Phương

Hồi gấp lá thư lại nói.

“Tớ mượn tạm lời bài hát

của bạn Tạ Đình Phong - thần tượng của Lâm Gia Mạt thôi mà!”. Trần Tầm bèn ghé

sát vào nói: “Cậu nghĩ linh tinh gì vậy! Hay là bọn mình xin Gia Mạt hai tờ

giấy nữa và sửa cả hai?”

“Thôi đi! Đừng lấy cớ

nữa, tớ thích HOT từ lâu rồi! Giấy của tớ là giấy Hàn Quốc, đắt lắm đấy! Tổng

cộng mới có năm tờ! Cho bọn cậu viết thư tình hết thì tớ dùng bằng gì? Không

được, không được!”. Lâm Gia Mạt vội vàng nhét giấy viết thư vào ba lô.

“Hê! Kẹt xỉ quá!”. Trần

Tầm dán phong bì lại rồi đón lấy lá thư của Phương Hồi và bỏ vào thùng thư.

“Ông ăn không của người

khác còn nói người ta kẹt xỉ à? Thật chẳng biết điều gì cả! Mau đi thôi, tớ và

Phương Hồi còn phải tập một lát nữa!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói.

Ba đứa mua đồ ăn rồi về

trường. Trên đường đi Phương Hồi và Lâm Gia Mạt tập hát bài Gặp gỡ 1999 của

Phạm Hiểu Huyên, vui vẻ hát “Gặp anh trong ngày cuối cùng của năm 1999, kể cả

thế giới không quay trở lại được ngày xưa”.

Hồi đó Phương Hồi không

biết thế nào được gọi là không quay trở lại được ngày xưa, còn Lâm Gia Mạt đã

cảm nhận được rất sâu sắc, đặc biệt là trong tích tắc đi ngang qua Triệu Diệp

khi bước vào lớp. Triệu Diệp đi ngang qua cô nhưng không hề dừng lại, mà chỉ

giơ tay lên kéo hoa cho hết trách nhiệm.

bước đến đón lấy đồ đạc

trong tay Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, cười nói: “Thấy bọn tớ thiết kế hệ thống

đèn thế nào?”.

“Đẹp quá! Ai đưa ra ý

tưởng buộc giấy nhăn vào đèn đấy?”. Phương Hồi ngẩng đầu lên hỏi.

“Triệu Diệp!”. Kiều Nhiên

nhìn Lâm Gia Mạt, hỏi: “Đẹp đó chứ?”.

“Ừ, đẹp lắm”. Ánh mắt Lâm

Gia Mạt lấp lánh, nói: “Tớ thổi bóng bay giúp cậu nhé!”.

“Ừ, nhớ để lại một ít!

Đừng thổi hết!”. Trần Tầm nói nhỏ: “Đến hè có thể cho nước vào, chơi bóng nước!

Hồi nhỏ tớ hay chơi trò này lắm, rất mát mẻ!”.

“Giờ mới là mùa đông, cậu

chỉ thích nghĩ về mùa hè thôi!”. Phương Hồi cầm bình phụt màu và phụt một ít

màu lên đầu Trần Tầm.

“Dám phụt tớ à! Cứ đợi

đấy!”. Trần Tầm nhảy dựng lên, cướp lấy bình phụt trong tay Phương Hồi và phụt

lên đầu cô.

Kiều Nhiên cười, che cho

Phương Hồi, nói: “Thôi thôi! Đừng lãng phí thế!”.

Trần Tầm vòng qua cậu,

dường như kéo Phương Hồi về phía mình một cách vô tình, nói: “Phục chưa?”.

Nụ cười trên môi Kiều

Nhiên tắt ngấm, nhưng Phương Hồi không phát hiện ra, cô vừa giũ tóc mình vừa

nói: “Phục rồi, cậu chỉ thích thể hiện trước mặt người khác thôi!”.

“Không phải tớ thích thể

hiện mình trước mặt người khác mà là do không khí ngày hôm nay vui quá! Tớ thấy

các năm tới tổ chức liên hoan văn nghệ đón chào năm mới vào buổi tối là hay

nhất! Hay hơn nhiều so với ban ngày! Cậu nhìn ngoài trời mà xem, đẹp không!”.

Trần Tầm chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

“Đẹp thật!”. Phương Hồi

chạy đến bên cửa sổ, nhìn vườn trường đang được màn đêm bao phủ, nói.

Trần Tầm liền bước đến

cùng, hai đứa nằm sấp dưới cửa sổ như hai đứa trẻ, hơi nước đọng trên má kết

thành một vòng tròn, giữa vòng tròn này, chúng vừa cười vừa ngắm ánh đèn rực rỡ

bên ngoài.

Còn cậu bạn ngoài vòng

tròn lại lặng lẽ đứng sau lưng họ, trong khoảnh khắc cuối cùng của thiên niên

kỉ, cảm thấy có gì đó rất lẻ loi.



Buổi liên hoan diễn ra

được một nửa, Trần Tầm liền gọi Phương Hồi ra ngoài lớp học. Lúc bọn họ đi ra,

Kiều Nhiên đang hát bài Tĩnh lặng của ban nhạc Hoa, cậu vừa hát câu “Chỉ mong

có người ở bên anh, trải qua ngày cuối cùng”, vừa nhìn Phương Hồi theo Trần Tầm

ra ngoài. Phương Hồi ngoái đầu lại cười với cậu, cậu cũng cười, đưa hai ngón

tay thể hiện chữ V rất ngờ nghệch.

Trần Tầm và Phương Hồi

người đi trước người đi sau xuống đến giữa cầu thang, tới góc rẽ vắng người

liền dừng lại, Phương Hồi bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

“Bọn mình ra ngoài đi

lòng vòng một lát nhé”. Trần Tầm nói.

“Hả? Đi đâu cơ?”.

“Đi loanh quanh đâu đó

thôi! Chào đón thiên niên kỉ, bên ngoài trang hoàng đẹp lắm”.

“Có kịp không? Quay về

còn phải thay quần áo nữa, một lát nữa là tập hợp rồi ra công viên Thế Kỉ đấy,

đừng để muộn”. Phương Hồi nhìn đồng hồ nói.

“Kịp, cũng không đi xa

đâu, đi thôi!”.

Trần Tầm đóng cúc áo lông

vũ, bước xuống mấy bậc cầu thang trước, Phương Hồi cũng chạy xuống theo cậu.

Vừa ra khỏi cổng trường,

hai đứa thấy hào hứng hẳn lên, cả hai chưa bao giờ cùng nhau qua đường một cách

thoải mái trong thời điểm muộn như thế này,hời gian chơi cùng bạn bè cũng

nhiều, chính vì thế trong ngày cuối cùng của năm 1999, được ở riêng bên nhau

nên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Trên đường không có mấy

người, cửa kính của


XtGem Forum catalog