
Phương
Hồi trợn mắt nhìn cậu, hậm hực nói.
“Hơn nữa có gì để khóc
chứ, đằng nào... thì tớ cũng sẽ đối xử tốt với cậu mà”. Trần Tầm ghé sát vào
nói.
“Cậu... đáng ghét thật!
Không được đi kể với ai đâu đấy!”. Phương Hồi đánh Trần Tầm một cái rồi bước đi
hai bước: “Về thôi!”.
“Tớ sẽ không nói cho ai
biết đâu!”. Trần Tầm liền đi theo cô: “Phương Hồi, cậu đợi chút đã…”.
“Gì cơ?”.
“Tớ muốn thơm cậu lần
nữa...”.
Thấy cô không nói gì,
Trần Tầm liền rụt rè bước tới, cậu nắm tay cô trước, sau đó từ từ nâng cằm cô
lên. Cặp lông mi của Phương Hồi liên tục chớp chớp vì hồi hộp, bị cô nhìn như
vậy, Trần Tầm có vẻ ngại ngùng. Cậu kéo cô đến góc tối dưới ánh đèn, nói nhỏ:
“Nhắm mắt lại đi”. Phương Hồi liền n nhắm mắt lại, Trần Tầm liền cúi đầu xuống,
đặt nhẹ môi mình xuống môi cô, dù hơi run rẩy nhưng cậu không lùi bước.
Hồi đó, bọn họ không có
kinh nghiệm và kĩ xảo gì, không biết thế nào là kiểu Pháp, thế nào là hôn bằng
lưỡi, nhưng họ đều trao gửi cho nhau rất chân tình, ở khoảnh khắc cuối cùng của
thế kỉ, nắm bắt cảm giác dịu dàng cuối cùng.
Sau đó Phương Hồi hỏi Trần
Tầm có phải như thế không hay lắm không, Trần Tầm trả lời có thể là không hay
lắm, nhưng không sao cả, đằng nào thì bọn mình cũng đã ở bên nhau rồi, Phương
Hồi cũng thấy yên tâm hơn. Cả hai đều rất ngây thơ và nghĩ rằng, chỉ cần hai
đứa ở bên nhau thì chẳng có gì phải sợ và chắc chắn bọn họ sẽ ở bên nhau mãi
mãi.
Lúc kể đến đây, Phương
Hồi vẫn tỏ ra ngượng ngùng như cô gái mới lớn. Tôi bèn nửa đùa nửa thật nói
rằng, nụ hôn của bọn em được coi là nụ hôn thế kỉ rồi, thú vị nhỉ. Cô lại bình
thản trả lời, vì là nụ hôn đầu đời nên mới nhớ lâu, hơn nữa chỉ có một mình cô
nhớ mà thôi.
Nhưng tôi nghĩ chắc chắn
Trần Tầm cũng sẽ không quên nụ hôn của năm 1999 đó, dù gì thì Phương Hồi cũng
là người mà cậu đã từng trân trọng, mối tình đó cũng thực sự là mối tình đẹp
trong mắt cậu. Chứ không phải như nụ hôn giữa tôi và Phương Hồi, cuối cùng chỉ
có một mình tôi nhớ.
Hôm đó, sau khi quay về,
cả Trần Tầm và Phương Hồi đều có phần mất tự nhiên, Lâm Gia Mạt nói rõ ràng là
đầu óc Phương Hồi cứ để đâu đâu, nói chuyện với cô mà cô liên tục giật thốt,
Phương Hồi cũng không phản bác gì, mà chỉ âm thầm hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy.
Luôn có những chuyện khiến con gái vô cùng quan tâm, đặc biệt là nụ hôn đầu
đời, được tặng cho chàng trai mà mình thích nhất, cô cảm thấy vô cùng hạnh
phúc.
Mười giờ tối, đoàn xe bus
lũ lượt chở học sinh chạy về phía công viên Thế Kỉ trên con đường đã quy định.
Lớp [1'> và lớp [5'> đi cùng một chuyến xe, con trai đều đứng, tất cả ghế ngồi
đều nhường hết cho con gái. Trên xe rất chật, Trần Tầm cẩn thận che cho Phương
Hồi, ánh mắt hai đứa nhìn nhau rất dịu dàng, tận hưởng điều bí mật ngọt ngào mà
chỉ có hai đứa biết. Con gái lớp [5'> đều phát hiện ra điều bất thường, bèn hỏi
Vương Mạn Mạn bọn họ có quan hệ gì. Vương Mạn Mạn cũng không nói rõ, chỉ nói
giống quan hệ gì thì là quan hệ đó. Câu trả lời đã bị Môn Linh Thảo và mấy cô
bạn ở lớp [1'> nghe thấy bọn họ cũng đều tỏ ra nghi ngờ.
May mà sau khi đã đạt
được mục đích, những lời suy đoán liền bị tạm thời gác sang một bên. Những
chiếc áo dày không che giấu được tâm trạng hưng phấn của đám trẻ, lúc nhảy múa
lại cười nói rộn ràng. Chắc chỉ có mỗi Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt là không hòa
đồng được với mọi người, vì Trần Tầm liên tục chạy sang chỗ Phương Hồi, thế nên
bọn họ đã trở thành bạn nhảy của nhau, dịp quốc khánh 1-10, Triệu Diệp còn nhẹ
nhàng mời Lâm Gia Mạt nhảy, giờ thì không còn nữa, bàn tay hai người như cách
nhau một lớp không khí lạnh âm mười mấy độ, trong lòng ai cũng thấy không thoải
mái.
Lúc đếm ngược đồng hồ, có
phóng viên đến chụp ảnh, cô chủ nhiệm liền gọi học sinh đến, Phương Hồi và Trần
Tầm cũng không được đếm ngược để bước vào năm 2000. Mặc dù trước ống kính, bọn
họ đều mỉm cười, nhưng ít nhiều đều cảm thấy nuối tiếc. Và sự nuối tiếc này
không có cách nào để bù đắp, vì họ không thể đợi được đến một nghìn năm sau.
Phương Hồi nói đến khi
thực sự bước sang năm 2000 họ mới phát hiện ra rằng, cái gọi là thiên niên kỉ
mới cũng không có gì khác so với bình thường. Hạnh phúc vẫn cứ hạnh phúc, bất
hạnh vẫn cứ bất hạnh. Môn học nào cần thi vẫn cứ phải thi, kì nghỉ cũng không
vì thế mà được nghỉ thêm mấy ngày. Chính vì thế có thể thấy, những ngày tháng
có ý nghĩa trọng đại đó đều là tự mình tưởng tượng ra, xét cho cùng ngày
31-12-1999 chính là một lần quay rất bình thường của Trái đất, nếu không nhớ
thì rồi cũng sẽ trôi qua. Ví dụ Trần Tầm, chắc chắn đã quên ngày này từ lâu.
Tôi cười lắc đầu, không
nói gì. Tôi đã phát hiện ra từ lâu rằng Phương Hồi luôn nhấn mạnh sự thờ ơ và
đãng trí của Trần Tầm, nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng cô không nghĩ như
vậy. Thực ra cô sợ Trần Tầm quên, sợ đến đoạn cuối cuộc tình này, chỉ còn một
mình cô nhớ nhung, hoài niệm. Còn tôi cảm thấy Trần Tầm không bạc tình như vậy,
tổng cộng cuộc đời hai mươi mấy năm, họ đã đồng hành với nhau hơn một nửa thời
gian, nếu không giữ lại được chút g