
và Lâm Gia Mạt
cũng không tị nạnh gì nhiều mà chỉ đi cùng mọi người, chỉ có điều dường như hai
dứa vẫn còn đang ở trong giai đoạn lạnh nhất của cuộc Chiến tranh lạnh Mĩ -
Liên Xô, một đứa đến sớm nhất, một đứa đến sớm nhì nhưng không nói chuyện gì
với nhau, phụ công đám Kiều Nhiên cố tình giả vờ đến muộn, mãi cho đến khi tất
cả mọi người đã có mặt, bầu không khí mới dịu đi đôi chút. Thực ra bọn họ vẫn
là trẻ con, ăn từ đầu đến cuối, lạp sườn, dạ dày giòn, gan xào, chè, canh thịt
dê thập cẩm, bánh ngọt, bánh rán Sơn Đông, thịt dê rán... không bỏ món nào,
quét khắp cả khu Xưởng Điện.
Phương Hồi và Lâm Gia
Mạt, đứa cầm một xiên hồ lô bọc đường, đứa cầm chiếc chong chóng đi trước, Trần
Tầm, Kiều Nhiên và Triệu Diệp tay cầm đĩa lớn bát nhỏ theo sau. Chỗ nào đông
người nhộn nhịp là bọn họ lại chui vào xem, lang thang đến quá Lưu Li Xưởng mới
quay về.
Triệu Diệp nhìn đã khá
hơn so với hai tháng trước, không còn u ám như thế nữa, cậu khoác tay lên vai
Trần Tầm nói: “Tại các cậu cứ đòi đi, cũng có gì hay đâu, vừa hóng gió lạnh,
lại còn đắt nữa!”.
“Nôn ra đi! Ông nôn hết
ra đi!”. Trần Tm vỗ lưng cậu ta nói: “Lúc ăn đâu có thấy ông kêu la gì đâu, ăn
xong rồi mới ra đây lèm bèm!”.
“Nhưng đúng là bây giờ
miếu hội không còn hay như trước nữa”. Kiều Nhiên đứng bên cạnh tiếp lời: “Tớ
nhớ là hồi nhỏ tớ còn nhìn thấy người trồng cây chuối, có lần còn nhìn thấy
người cởi trần nuốt quả cầu lửa, nuốt kiếm gì đó! Rồi còn chiếu phim, nặn tò he
nữa. Bây giờ những trò này gần như thất truyền rồi”.
“Hồi nhỏ tớ cũng có nhìn
thấy! Xem chiếu phim ở chùa Long Phúc, hình như là Tây Du Kí thì phải, hay
lắm!”. Lâm Gia Mạt nghe thấy liền ghé vào góp chuyện: “Tiếc là bây giờ không
được xem nữa, các cậu đều biết vụ cháy ở chùa Long Phúc chứ? Hồi xưa chùa Long
Phúc tấp nập vô cùng! Hồi tớ còn nhỏ, chợ đêm ở đó không hề thua kém Đông Hoa
Môn, nhưng sau vụ cháy đó, các cụ già đều nói đã chạm vào long mạch, từ đó trở
đi bên đó không còn đông vui nữa”.
“Thôi đừng nói nữa! Nghe
các cậu nói mà tớ thấy lạnh cả người!”. Phương Hồi so vai rụt cổ nói: “Mau lên
chỗ kia xem đi, hình như là ném vòng đấy”.
Mấy đứa liền bu đến, đúng
là trò ném vòng thật, điểm gần có bày mấy món đồ chơi nhựa rẻ tiền, điểm xa thì
có những thứ hay hơn, còn có cả một chú chó bông rất dễ thương. Phương Hồi rất
thích chú chó bông đó, bèn dừng lại nói: “Các cậu tay dài, thử ném xem sao,
hình như cũng không khó lắm, biết đâu lại trúng được một món thì sao?”.
“Đúng đấy! Con cún kia dễ
thương thật! Trần Tầm, cậu thử xem sao!”. Lâm Gia Mạt liền đẩy Trần Tầm vào.
“Ừ! Bọn mình thử xem sao
nhé! Đừng để mỗi tớ chơi! Triệu Diệp, Kiều Nhiên, mau thử đi!”. Trần Tầm đón
lấy sấp vòng ông chủ cửa hàng đưa và chia cho bọn họ, nói.
Ba cậu con trai xếp thành
hàng ngang, ngắm vào chú chó đó, chỉ tiếc rằng bọn họ đã đánh giá thấp nhà buôn
tinh ranh, trò chơi này nhìn thì dễ, thực ra bên trong lại có không ít mưu mẹo.
Vòng nhỏ là một chuyện, lại nhẹ nữa, ném mạnh tay là bay đi rất xa, ném vào đám
đồ chơi ở gần còn tạm được, phía xa sẽ rất khó trúng. Ba đứa thi nhau ném, kết
quả chỉ trúng được một chiếc cốc nhựa, bên trên có một lớp bụi, vừa cũ và xấu,
không ai muốn cầm.
“Các cậu thật là đáng xấu
hổ…”. Lâm Gia Mạt xị mặt xuống nói: “Ít ra cũng phải trúng được con lợn đựng
tiền tiết kiệm ở giữa chứ!”.
“Thế cậu thử đi! Khó lắm!
Bọn mình xem xem chỗ nào có bán con chó đó, nếu mà đứng đây ném, tớ e rằng ném
một trăm lần cũng chẳng ăn thua”. Trần Tầm liền thanh minh.
“Không cần đâu, tớ chỉ
thấy hay hay thôi, cũng không nghĩ lại mất sức như vậy, thôi đi tiếp đi, hình
như có trò ném bóng vào rổ đấy!”. Phương Hồi khua tay nói.
“Ở đâu? Chỗ nào? Trúng sở
trường của tớ rồi! Đi thôi! Đi xem thế nào!”. Vừa nghe thấy đến từ bóng rổ,
Triệu Diệp liền hào hứng hẳn lên và gọi bọn họ đi xem.
Đúng là phía trước có trò
bóng rổ, luật chơi là mỗi lần được nhận năm quả bóng, ném trúng hai quả được
nhận một món đồ lưu niệm nhỏ, nếu năm quả đều trúng thì tặng một quả bóng có
logo của đội NBA. Đã có khá đông người vây quanh đó, có người lên thử, nhưng
cùng lắm cũng chỉ trúng được một hai quả.
Triệu Diệp nhét đồ ăn vào
tay Phương Hồi nói: “Nhìn nhé! Quả bóng đó là để dành riêng cho tớ!”.
“Trò này dễ ăn hơn trò
ném vòng vừa nãy nhiều, bọn mình mỗi người ném một quả! Kiều Nhiên! Ấy? Kiều
Nhiên đâu rồi?”. Trần Tầm nhìn bốn xung quanhspan>“Vừa còn ở đây mà, đi vứt
rác à?”. Lâm Gia Mạt hỏi.
“Thôi thôi! Các cậu không
phải chơi đâu, ngoan ngoãn đứng một bên, đỡ cản đường của tớ!”. Triệu Diệp trả
tiền, vừa xoa tay vừa nói.
Triệu Diệp cầm bóng, xoay
xoay vài vòng, đám đông liền ồ lên, có người còn hò la cổ vũ. Triệu Diệp đứng
lùi về phía sau, ngắm chuẩn rổ bóng, thở ra một hơi và tung bóng, bóng lọt vào
lưới tuyệt đẹp. Động tác của cậu mau lẹ, mọi người đứng xung quanh liền vỗ tay
rào rào, nét mặt Lâm Gia Mạt lộ rõ vẻ vui mừng, trong lòng cũng thầm khen ngợi.
Cuối cùng Triệu Diệp ném
trúng cả năm quả, ông chủ bèn đưa quả bóng có in hình logo của đội NBA