
cho cậu
và nói với vẻ miễn cưỡng: “Cậu là dân chuyên nghiệp hả? Mấy người như cậu đến
thì tôi cũng sạt nghiệp mất!”.
Trần Tầm đứng bên cạnh
cười và nói: “Chú yên tâm, người có kĩ thuật như cậu ấy, mấy ngày hôm nay chắc
chú không được gặp quá ba người đâu, chú cứ yên tâm mà kiếm tiền!”.
Lúc cầm bóng đi qua chỗ
Lâm Gia Mạt, Triệu Diệp liền nói nhỏ: “Năm nay tớ nhất quyết phải giành cho
bằng được cúp Nike”. Lâm Gia Mạt run lên, cô nhìn theo bóng Triệu Diệp cao to,
đầy tự tin, tự nhiên lại muốn khóc.
Bọn họ vây quanh quả bóng
đó rồi cười nói một lát nữa, Kiều Nhiên mới từ xa chạy lại. Trần Tầm quay sang
nói: “Ông đi đâu vậy? Không được chứng kiến vẻ mặt của Triệu Diệp, vô cùng phởn
chí…”.
Đang nói đột nhiên Trần
Tầm liền im bặt, vì cậu nhìn thấy Kiều Nhiên đang cầm trên tay con chó bông mà
vừa nãy Phương Hồi bảo thích, Lâm Gia Mạt liền bước đến, hỏi với vẻ sửng sốt:
“Ấy! Cậu đi ném cái này à? Ném trúng thật hả?”.
“Ừ, thực ra vừa nãy tớ
ném gần trúng rồi, tớ thấy các cậu đều rất thích nên quay lại thử lần nữa”.
Kiều Nhiên cười rất hiền lành rồi đưa con chó bông cho Lâm Gia Mạt.
“Cậu giỏi thật đấy! Tiền
mua vòng đủ để mua hai con chó ấy chứ! Thực ra tớ cũng không thích lắm, chú yếu
thích thôi, này, cậu giữ nhé!”. Lâm Gia Mạt lại nhét con chó bông vào tay
Phương Hồi.
“Cảm... cảm ơn cậu”.
Phương Hồi trả lời với vẻ ngại ngùng, cô rất hiểu tấm lòng của Kiều Nhiên, chỉ
tiếc là không biết dùng gì để báo đáp.
“Gì mà khách sáo thế!”.
Thấy Phương Hồi chịu nhận, Kiều Nhiên liền trả lời rất vui vẻ.
Còn Trần Tầm đứng bên
cạnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Cậu liền kéo ngay tay
Phương Hồi nói: “Cũng không còn sớm nữa đâu, tớ đưa cậu về nhé”.
Phương Hồi vẫn chưa quen
với việc tỏ ra quá thân mật với Trần Tầm trước mặt Kiều Nhiên, cô luôn nghĩ
rằng mọi người thân nhau như vậy, làm thế tự nhiên hai người lại trở nên lạc
lõng. Phương Hồi khẽ giằng tay ra, Trần Tầm lại càng nắm chặt hơn, không biết
làm thế nào, cô đành phải để cậu nắm, mặt đỏ bừng nói: “Thôi bọn tớ về trước
nhé”.
“Ừ, các cậu đi cẩn thận
nhé”. Mặc dù Kiều Nhiên cũng có vẻ không thoải mái cho lắm, nhưng cậu không cầu
mong gì nhiều, chính vì thế cũng thản nhiên hơn nhiều so với Trần Tầm.
Hai đứa chào tạm biệt mọi
người rồi đi về phía bến xe bus, nhưng chưa đi được mấy bước, Phương Hồi liền
buông tay ra nói: “Vừa nãy cậu làm sao vậy? Đứng trước mặt mọi người mà... ngại
chết đi được!”.
“Có gì đâu? Đằng nào thì
bọn họ cũng biết rồi mà!”. Trần Tầm hậm hực nói.
“Cậu không sợ Triệu Diệp
trêu linh tinh à!”.
“Sau chuyện với Lâm Gia
Mạt, cậu thấy cậu ấy còn thích trêu đùa nữa không?”. Trần Tầm khẽ hừ một tiếng
nói: “Không phải cậu sợ Triệu Diệp trêu mà sợ Kiều Nhiên nhìn thấy đúng
không?”.
“Cậu... Cậu nói linh tinh
gì vậy!”. Phương Hồi vừa ngượng vừa bực mình, bèn dừng lại nói.
nói linh tinh? Tình cảm
của cậu ta đối với cậu ai mà chẳng biết!”. Trần Tầm bực bội nói: “Nói là cậu và
Gia Mạt đều thích con chó đó, hừ, Gia Mạt tính tình thẳng thắn, rõ ràng là một
mình cậu thích nên cậu ta mới đi! Thực ra vừa nãy tớ cũng nghĩ rồi, cậu thích
món đồ chơi đó đúng không? Đợi đến khi tan cuộc, hai đứa mình quay lại ngó, kể
cả ném không trúng cũng hỏi xem có bán cho bọn mình không. Kết quả đã bị cậu ta
tranh trước một bước!”.
Thấy Trần Tầm hiếu thắng
như trẻ con, Phương Hồi không kìm được bèn bật cười nói: “Cậu còn bảo tớ hẹp
hòi, tớ thấy bụng dạ cậu cũng chẳng rộng hơn tớ được bao nhiêu. Bình thường anh
anh em em, sau lưng lại nói xấu người ta nhiều như vậy! Bộc lộ bản chất rồi
nhé!”.
“Chính vì là anh em nên
tớ càng bực! Cậu chưa bao giờ được nghe người ta nói câu vợ bạn không được ve
vãn à! Cậu ấy làm thế là không được!”.
“Cậu lại nói linh tinh
rồi! Ai... ai là gì của cậu hả! Hơn nữa, người ta Kiều Nhiên cũng có làm gì
đâu!”. Phương Hồi đỏ bừng mặt nói.
“Hê! Vì muốn bênh cậu ta
mà cậu không thừa nhận hả! Tối qua gọi điện thoại, tớ gọi nhỏ cậu là gì nhỉ?
Không phải cậu cũng mặc nhận rồi đó sao?”.
Trần Tầm cuống, giọng
cũng to hơn, Phương Hồi vội vàng bịt miệng Trần Tầm lại, nghiến răng nói: “Cậu
nói nhỏ thôi! Giữa đường la lối gì vậy!”.
Thấy vẻ lo lắng, hoảng
hốt của Phương Hồi, Trần Tầm tỏ ra rất đắc ý, sau đó lại nắm chặt tay cô, ngoác
miệng cười nói: “Tóm lại là từ nay trở đi cậu phải giữ khoảng cách với cậu ta,
tớ sợ nhất là bị người khác xỏ mũi, nếu không... nếu không tớ thực sự không
biết phải làm bạn với cậu ấy như thế nào nữa”.
“Tớ biết rồi”. Phương Hồi
gật đầu nói.
“Từ nay trở đi, nếu cãi
nhau với tớ không được đi nói chuyện với cậu ấy nghe chưa!”.
“Ừ!”.
“Ừ!”.
“Không được..
“Thôi thôi, xe đến rồi
kia!”. Phương Hồi cười nói.
Xe đông khách, bọn họ bị
chen chật ních, Trần Tầm cao, cậu dựa vào lan can và chiếm một chỗ rộng, bảo vệ
cho Phương Hồi bên cạnh mình. Hai đứa giấu tay trong ống tay áo lông vũ, nắm
trộm tay nhau, trên đường về không buông ra lúc nào.
Giấc mơ vô địch cúp Nike
của Triệu Diệp đã bị dập tắt trước khi khai mạc một tuần.
Nguyên nhân là do đội
b